Bị Cẩn Hinh khống chế, Mộc Ly Tâm đành bước theo con đường đối phương an bài, dù hồi hộp, căng thẳng bao nhiêu cô vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn.
Gã ta đưa cô đến một căn hầm bí mật, nằm ngay trong khuôn viên biệt thự. Có lẽ đó là nơi mà Lăng Thanh cũng chưa từng biết đến, vì căn cứ này chỉ vừa được xây dựng hoàn thành cách đây vài ngày trước.
Nó giống như con đường dẫn xuống địa ngục vậy, nhưng ngắn hơn, vì chỉ qua vài bậc cầu thang đã tới một căn phòng.
Mộc Ly Tâm bị áp giải vào đó, và cô đã được nhìn thấy người đàn ông của mình đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà lạnh lẽo, với biết bao thương tích trên người.
"Lăng Thanh, anh vẫn ổn đúng không?"
Tâm can cô lúc này, đau như dao cắt. Muốn lập tức đến bên hắn xem xét kỹ càng mọi vết thương, nhưng không thể vì kề bên cạnh cổ cô vẫn là lưỡi dao sắc bén.
Thế nhưng người đàn ông ấy, trong cơn mê man vẫn thấp thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc của người quan trọng nhất, nên gắng gượng tỉnh dậy, sau một trận đòn nhừ tử do Lăng Kiến Dụ vừa gây ra.
Lúc đó, ánh mắt lạnh lùng đong đầy phẫn nộ của cô gái đã hướng thẳng về phía lão già đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lười gần đó.
Trước mắt lão là đứa con trai ruột duy nhất của mình, nhưng vì một lý do chưa rõ nào đó mà lão nhẫn tâm đẩy hắn rơi vào đau đớn, khổ sở bằng những trận đòn tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971320/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.