Chương trước
Chương sau
Cửa phòng cấp cứu được mở, bác sĩ trưởng khoa phụ trách ca cấp cứu của Lăng Thanh bước ta, ông nhìn nét mặt khẩn trương, lo lắng tột cùng của người nhà bệnh nhân mà không thể giấu đi ánh mắt áy náy, xen lẫn xót xa.

"Chồng tôi thế nào rồi bác sĩ? Anh ấy vẫn ổn đúng không?"

Lúc này, vị bác sĩ mới điềm đạm lên tiếng:

"Bệnh nhân được cấp cứu kịp thời trong tình trạng đa chấn thương, suy hô hấp nặng, may mắn rằng vẫn giữ được tính mạng. Nhưng bệnh nhân lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu do não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm việc cơ thể có sẵn tiền sử bệnh thiếu máu trong thời gian dài. Sắp tới, người nhà nên thường xuyên trò chuyện với bệnh nhân để cậu ấy sớm khôi phục ý thức thì sẽ có khả năng tỉnh lại cao hơn."

"Ly Tâm..."

Nghe xong thông tin từ bác sĩ, mà hai chân cô gái nhất thời bủn rủn, như mất đi trọng lực tạm thời khiến cơ thể không giữ được thăng bằng. Nhờ có Sở Mục kịp thời đỡ lấy, nhưng rồi cô lại ngất đi ngay sau đó, khiến bác sĩ lẫn mọi người thêm một phen khẩn trương.

"Đưa cô ấy vào trong đã."

Lăng Thanh được đưa ra ngoài sau khi tích cực cấp cứu xong, giờ lại đến lượt Mộc Ly Tâm phải cấp cứu vì đột ngột ngất xỉu do cú sốc quá lớn vừa nhận được.

Một mình Sở Mục vừa lo cho con trai lẫn con dâu, tâm trạng ông dù có tệ cách mấy cũng không dám thể hiện ra bên ngoài.

Giá như đêm hôm đó ông không đột xuất trở về Ma Cao, thì Lăng Thanh đã được giải cứu sớm hơn, càng không phải rơi vào bước đường dở sống dở chết thế này.

Những ngày cuối đông, thật sự lạnh buốt đến thấu tận xương tủy.

Lúc Mộc Ly Tâm tỉnh lại, đã là đêm khuya cùng ngày.

Cô giật mình sau giấc mơ kinh khủng vừa trải qua, bởi trong mơ cô thấy người đàn ông mình yêu bị tra tấn, hành hạ đến mức cả người lấm lem máu đỏ.

"Mẹ ơi..."

Giọng nói non nớt quen thuộc của một đứa bé trai, giúp cô gái lấy lại tâm trạng đang bất ổn của mình.

Lúc này, cô mới giương đôi mắt mỏi mệt nhìn bên phải giường bệnh. Khi nhìn thấy những gương mặt thân quen đang ở bên cạnh mình, đó là lúc bao nhiêu cảm xúc, lẫn nước mắt đều vỡ òa tới mức không thể kìm chế.

"Ba ơi, anh Thanh..."

Cô gọi "ba ơi", khi gặp Mộc Thái, với chất giọng nghẹn ngào, khiến người nghe thấy nát tan cõi lòng.



Mộc Thái ôn nhu vuốt ve tóc con gái, vừa nhỏ nhẹ cất lời trấn an, khuyên nhủ:

"Ba biết, biết hết rồi con à! Tiểu Thanh, rồi sẽ tỉnh lại sớm thôi. Chuyện quan trọng bây giờ là con cần phải giữ sức khỏe cho thật tốt, thì mới chăm lo được cho người con yêu. Tiểu Thanh, tiểu Phong và cả đứa bé trong bụng đều cần con mạnh mẽ trong khoảng thời gian khắc nghiệt này, con hiểu không?"

Đứa bé? Nghe ba mình nhắc tới đứa bé trong bụng, sắc mặt Mộc Ly Tâm liền dao động mạnh, cô lập tức khẩn trương hỏi:

"Ba, ba nói đứa bé nào? Ở trong bụng của con ư?"

"Phải! Bác sĩ nói con đang mang thai, đứa bé được hai tháng rồi. Nhưng thai nhi rất yếu, nếu con muốn đứa bé bình an thì phải chăm sóc cho bản thân thật tốt."

"Mẹ ơi, mẹ đừng sợ! Còn có tiểu Phong bên cạnh mẹ mà!"

Sau Mộc Thái là giọng nói trong trẻo, hồn nhiên của tiểu Phong. Lúc này, cô mới nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một động lực to lớn đến nhường nào.

Trải qua biết bao sóng gió, gian khổ, rồi thì đến lúc này trên môi cô gái cũng xuất hiện nụ cười.

"Con trai của mẹ, tới đây cho mẹ ôm một cái nào!"

Cô gượng người ngồi dậy trước, đến khi tiểu Phong được Mộc Thái bế lên giường, để cô ôm cậu bé vào lòng, thì cô mới khẽ hỏi:

"Tiểu Phong đã gặp ba Thanh chưa?"

"Dạ chưa ạ! Ông nội nói ba bị bệnh, nên ba phải ngủ lâu thật lâu. Ông nội còn nói, chỉ có mẹ mới có thể đánh thức ba được thôi. Ông kêu con ở bên cạnh động viên mẹ, mẹ đừng buồn nữa nhé!"

Tiểu Phong còn nhỏ, nhưng thông minh lại hiểu chuyện vô cùng. Ai dạy bảo điều gì cậu điều nhớ rõ, nhờ vậy mà bấy giờ mới giúp Mộc Ly Tâm có thêm động lực trên con đường chông gai này.

Cô lau đi giọt lệ vừa rơi xuống, rồi nhìn cậu bé với nét mặt an nhiên nhất.

"Vậy tiểu Phong cùng đồng hành với mẹ trong hành trình gọi ba Thanh tỉnh dậy nhé!"

"Dạ vâng ạ!"

"Mà mẹ ơi, hồi nãy ông ngoại nói trong bụng mẹ có em bé, là thật đúng không ạ?"

"Đúng rồi con! Trong bụng của mẹ đang mang em bé, sau này sẽ là em trai, hoặc em gái của tiểu Phong, con có vui không?"

"Dạ có ạ! Nếu ba mà biết nhà mình có thêm em bé chắc ba cũng vui lắm đó mẹ!"



Mộc Ly Tâm khẽ gật đầu, cô hơi mỉm cười, rồi lại âu yếm ôm đứa con trai của mình vào lòng.

Cô thiết nghĩ rằng, ông trời thật biết cách tạo cảnh trớ trêu. Lúc cô mệt mỏi nhất, sắp ngã quỵ trên đôi chân mang toàn vết xước và trái tim rỉ máu, thì ông lại ban tặng cho cô bất ngờ mang tên động lực mới để gượng dậy, tiếp tục bước đi trên đoạn đường chông chênh nhất.

Cô giương ánh mắt bình thản nhìn ra khung cửa sổ. Ngoài kia, tuyết đã không còn rơi nữa, mùa đông chắc có lẽ sắp trôi qua, mang theo cái lạnh giá khắp tâm can này đi mất. Rồi ánh dương vào buổi sớm mai sẽ sưởi ấm vạn vật, trả lại một bầu trời trong xanh đầy nắng và gió, thắp sáng hy vọng nơi trái tim mong manh chứa đầy yêu thương!

Một tuần sau đó, tuyết không còn rơi. Bầu trời chẳng còn âm u bởi những tầng mây xám xịt. Quả nhiên ánh dương từ mặt trời đỏ rực kia đã xua đi cái lạnh lẽo, thê lương.

Từ phòng ngủ của Mộc Ly Tâm tại căn Villa T&T, khi nhìn ra hướng ban công có thể ngắm toàn cảnh bình minh vào buổi sớm mai.

Lúc đó, cô đang ở bên cạnh người đàn ông của mình. Vừa ngắm bình minh, vừa thủ thỉ cùng anh vài câu chuyện vừa qua.

"Anh ơi, thêm một ngày nữa lại bắt đầu rồi! Biển hôm nay đẹp lắm, bình minh còn tuyệt vời nhiều hơn. Mọi thứ đều thay đổi từng ngày, cả tiểu bảo trong bụng của em cũng lớn hơn mỗi ngày, vậy mà người làm ba như anh cứ nằm lì mãi một chỗ thế này, đến việc mở mắt ra nhìn em với con một cái cũng lười biếng."

"Anh biết không, hôm qua tiểu Phong vẽ tranh theo chủ đề tự chọn, thằng bé đã chọn vẽ tranh gia đình, kết quả lại không được điểm cao, vừa về tới nhà, thằng bé liền ôm em rồi òa lên khóc. Lúc đầu em cũng thắc mắc, chẳng lẽ chỉ vì bị điểm kém mà thằng bé lại khóc? Tới khi hỏi kĩ thì tiểu Phong nói, con khóc vì bị mấy bạn chê chân dung của ba xấu. Con nói ba của tiểu Phong đẹp trai nhất thế giới luôn mà mấy bạn không tin, bạn còn cười, nên con tức. Thằng bé còn nói lúc đó vì giận quá nên đã đẩy ngã cậu bạn đó, kết quả bị cô giáo phạt hết cả hai. Về tới nhà gặp em, vì tủi thân quá nên khóc."

"Thằng bé cứ hỏi khi nào anh ngủ dậy? Lúc thì bảo rằng chờ anh tỉnh lại sẽ dẫn anh tới trường, khoe với tất cả bạn bè rằng ba của tiểu Phong thật sự đẹp trai như thế nào."

"Không có anh bên cạnh, mẹ con em thiệt thòi đủ thứ hết. Dạo này, bé con trong bụng cứ khó ở, hành em không ăn uống được gì. Nhiều lúc em thèm đồ ăn anh nấu mà không biết phải làm sao?"

"Không biết anh có nhớ hay không, nhưng hôm nay là ngày chúng ta thành hôn! Giá mà biến cố đừng ập đến, thì ngày này đã hạnh phúc biết bao..."

Nói đến đây, thanh giọng của cô đã lạc đi rất nhiều. Ánh mắt bất giác đỏ au, cổ họng thì lại nghẹn ngào.

Mãi tới vài phút sau đó, khi cô nắm bàn tay của hắn nhẹ nhàng áp lên gò má của mình, đó là lúc nước mắt trên mi chợt lăn dài, hững hờ đọng lại nơi bàn tay người ấy.

*Cốc cốc cốc...

Đúng lúc ấy, bên ngoài phòng chợt vang lên âm thanh gõ cửa. Mộc Ly Tâm liền vội lau đi nước mắt, cô đặt tay Lăng Thanh vào trong chăn, rồi mới ra mở cửa.

*Cạch.

Vừa gặp cô, dì Hoa quản gia liền cúi đầu, thông báo:

"Thiếu phu nhân, có một người đàn ông tới tìm cô! Hiện giờ đang ngồi chờ trong phòng khách."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.