"Mới sáng sớm đã nhận được hoa rồi à? Ai tặng em vậy?"
Giọng nói của Lăng Thanh truyền tới từ phía cầu thang bộ, lập tức thu hút Mộc Ly Tâm.
"Em cũng không biết ai, chỉ thấy hoa không thấy thiệp."
"Anh làm gì dậy sớm vậy? Mới mở mắt ra đã không thấy đâu rồi."
"Bận chút việc nên qua thư phòng."
Thái độ hờ hững của hắn đang khiến cô cau mày vì cảm thấy quá lạ lẫm.
Cô đã làm gì sai ư? Hay do hắn âm thầm thay đổi?
"Hoa đẹp đấy, anh thấy em nên mang vào phòng ngủ trưng cho đẹp, sẵn tiện lúc nào cũng có thể nhìn thấy sẽ giúp tâm trạng vui vẻ hơn."
Hắn dừng lại trước mặt cô chỉ để nói bấy nhiêu đó, rồi thẳng thừng tiến thẳng vào phòng ăn, trước nét mặt kinh ngạc của người ở lại.
Cuối cùng, Mộc Ly Tâm chỉ biết dở khóc dở cười nối bước theo sau.
"Sở Thanh, thái độ của anh là sao hả? Em còn chưa hỏi anh đêm qua lặng lẽ bỏ đi đâu, thì cớ gì anh tỏ thái độ đó với em?"
Phòng bếp đang yên tĩnh, tới khi Mộc Ly Tâm bước vào liền vang văng vẳng giọng nói cáu bẳn khó nghe, thu hút sự chú ý của tiểu Hồng cũng đang có mặt.
Trong khi đó, hắn thấy cô bực, nhưng vẫn thờ ơ như chẳng có gì quan trọng đang diễn ra.
"Ý em là sao? Anh vẫn vậy thôi! Có em mới đang tỏ thái độ đấy."
"Anh..."
Màn đáp trả căng thẳng tới mức Mộc Ly Tâm không còn lời gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-thu-han-h/2971275/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.