“Tiểu Vũ, Tiểu Y Nhân, cũng hai tháng rồi, chúng ta đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nhóc đi! Đừng bỏ lỡ mất!” Âu Dương đang ở kế Tiểu Vũ đùa giỡn với đứa bé, sẵn tiện nói.
“Được đó! Là nên đi rồi!” Quay đầu hướng về phía nhà bếp la lên: “Tiểu Tân, mấy anh đến bệnh viện tiêm vắc-xin cho Y Nhân.”
“Uhm! Em sẽ đến sau.”
Trong bệnh viện—-
“Được rồi, một phụ huynh bế bé ở lại đợi, còn lại thì ra ngoài.” Một vị bác sĩ lớn tuổi gào một tiếng.
“Này, con của chị đẹp quá!”
Tiểu Vũ quay lại cười mỉm gật rồi gật đầu đầu với người phụ nữ đó, vô ý liếc một cái, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó—-Điền Vũ Hòa. Nhìn đến đây, Tiểu Vũ nghĩ trong lòng: thế giới thật nhỏ, không ngờ sẽ như vậy… Thế nhưng, cô ấy hiện giiờ cũng không nhận ra mình đâu ha, dù gì sự thay đổi cũng quá lớn rồi— Nhanh chóng tiêm xong rồi về đi…
Đúng rồi! Tiểu Vũ thật sự là thay đổi rất nhiều đó: tóc dài buộc lên, đeo kính gọng đen, quần áo rất trung tính, đã không thấy thiếu niên đó trên mặt hắn nữa, là một người chín chắn, không nhìn ra nam nữ……
“Số 15, Duẫn Chỉ Hoặc.”
“Duẫn Chỉ Hoặc sao? Lạc, là “Chỉ Hoặc thành Vũ” sao? Tại sao vẫn không quên chứ?” Trong lòng Tiểu Vũ đều là nỗi nhớ đối với người đó, một năm rồi ha, anh khỏe không?
Điền Vũ Hòa từ từ ngang qua người mình, bước ra ngoài.
“Số 17, Văn Niệm Lạc.”
Tiêm thuốc xong, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-mua-tuyet-roi/2061165/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.