Chương trước
Chương sau
Duẫn Lạc đấu tranh hết mấy ngày cuối cùng cũng bước lên con đường đi tìm nhà của Văn Vũ. Hắn không biết làm sao đối mặt với gia đình của Văn Vũ, làm sao giải thích với Văn Vũ, làm sao xử lý……Thế nhưng, có thể gặp được Văn Vũ thì hắn đã rất mãn nguyện rồi…

“Cho hỏi là nhà của Văn Vũ phải không? Con là Duẫn Lạc, là……” Nhìn dì ra mở cửa, Duẫn Lạc rất căng thẳng, từ khe cửa nhìn vào trong, tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Vũ.

“Cậu là Duẫn Lạc hả?”

“Đúng! Dì là Văn mama?”

“Oh! Không phải! Cả nhà lão Văn vừa mới dọn đi vài ngày, họ để lại một thứ bảo dì đưa cho một cậu thanh niên họ Duẫn, nghĩ chắc là cậu, dì đi lấy cho cậu.“ Duẫn Lạc nhìn bóng lưng của dì này, trong lòng lập tức là một cảm giác trống không.

“Cho cậu, cậu nhóc nhỏ.”

Duẫn Lạc cầm lấy bức thư đó, hương hoa nhài thoang thoảng…..

Lạc:

Em biết anh sẽ đến đây, xin lỗi! Tha thứ cho em, em yêu anh! Em không trách việc của anh với Điền tiểu thư lúc trước……Anh đã có con rồi, vậy thì phải đảm nhiệm tốt nhiệm vụ của một người đàn ông chứ! Nếu như có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Cả đời này em sẽ không yêu người khác nữa…Lạc, “Chỉ tố Ngu Cơ (1)bồi Hạng Vũ (2),bất vì vinh hoa bạn Lưu Bang (3)” (Chỉ làm Ngu Cơ bên cạnh Hạng Vũ, không vì vinh hoa làm bạn Lưu Bang)! Sống tốt, hi vọng khi chúng ta gặp lại, anh sẽ tốt hơn bây giờ!

Vũ

Duẫn Lạc ngẩn ra rồi, thuận theo góc tường ngồi xuống, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, trong lòng đang hỏi: Tiểu Vũ, tại sao rời bỏ anh? Tiểu Vũ, tại sao? Anh yêu em! Anh không phải cố ý đâu! Tiểu Vũ, anh có thể mà, cả đời này của anh chỉ yêu em, chỉ có em mới có thể cho anh sự ấm áp thoang thoảng đó, sự yên bình không giống như trần tục đó……

Ở căn nhà đối diện, có một người đang quan sát tất cả……Lạc, sống tốt! Chúng ta cũng có con rồi đó! Lạc, em không trách anh với Điền tiểu thư. Chỉ lá, em không thể hủy hoại sự hoàn chỉnh của một gia đình! Như vậy, cái giá quá đắt rồi, tình yêu của chúng ta có đảm đương nổi không? Lạc, đừng trách em. Em yêu anh….Quay người, rời khỏi rồi…

Duẫn Lạc ngước đầu lên nhìn căn nhà ở đối diện, rõ ràng cảm thấy có người nhìn mình, nhưng bây giờ lại không có……Tiểu Vũ, là em sao? Em nhẫn tâm lắm, anh cũng yêu em mà! Duẫn Lạc bước ra khỏi khu nhà, đôi mắt mơ hồ vô thần……

Chớp mắt Điền Vũ Hòa đã mang thai được 6 tháng rồi, Duẫn Lạc lại phải cùng cô ta đến bệnh viện kiểm tra.

“Cẩn thận tí, có bậc thang…” Duẫn Lạc che chở lấy cho Điền Vũ Hòa, rất giống một người cha, không có sự tùy tiện và sức sống. Sắp đến rồi, cửa thang máy mở trong một chốc.

“Anh hai, cẩn thận tí! Cái bụng…”

“Không sao! Đâu có cần nụng nịu vậy, xuống đi.”

Duẫn Lạc nhìn về phía thang máy đó, đúng lúc đó cửa thang máy đóng lại rồi, hắn không nhìn thấy đôi mắt đó luôn nhìn hắn, đang chú ý lấy, quan sát lấy hạnh phúc của hắn và Điền Vũ Hòa……

“Đi thôi, Lạc.” Điền Vũ Hòa gọi Duẫn Lạc-đang nhìn tháng máy ngẩn ra, trong mắt cô ta có một tí lo lắng thoáng qua……Duẫn Lạc không để ý, chỉ là quá chú ý giọng nói đó, giống quá rồi.

Tiểu Vũ, em hiện giờ sao rồi? Em biết rằng mỗi ngày anh đều ở trong nhà đợi em không? Em biết không? Không quên em được, giống như bị nghiện ma túy vậy, em đã vào ở trong lòng anh…Duẫn Lạc hồi thần lại để lại một tiếng thở dài…

Lạc, em thấy anh rồi! Sao lại ốm đi rồi! Anh hứa với em sẽ sống tốt mà…Anh với cô ấy hiện giờ cũng khá tốt, quên em đi……Dưới sự đi cùng của Văn Tân, Tiểu Vũ ngồi lên taxi rời khỏi bệnh viện

Sự vuột mất trong thoáng chốc, hai người lại như hai đường thẳng song song, ngay lúc sắp cắt nhau, đột nhiên lại rời xa nhau……

Chú thích

(1) Ngu Cơ: người thời Tần, là ái thiếp của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Theo sự ghi chép của lịch sử, Ngu Cơ là một người con gái tài mạo song toàn, Ngu Cơ không chỉ xinh đẹp mà điệu múa của Ngu Cơ cũng làm người khác động lòng. Tương truyền năm 202 trước Công nguyên, Hạng Vũ trong thế thất bại, bị cô lập từ bốn phía, Ngu Cơ sau một điệu múa kiếm hát ca thì tự sát để cắt đứt nỗi lo vầ sau của Hạng Vũ và để kích thích ý chí phấn đấu của Hạng Vũ. từ đó cũng diễn ra một thần thoại đẹp “Bá vương biệt Cơ”. Câu chuyện của cô ấy, trên con sông dài của lịch sử đã lưu lại dấu ấn không thể phai nhòa, làm cảm động hết đời này lại đời khác.

(2) Hạng Vũ: Tên Tịch, tự Vũ, thường xưng là Hạng Vũ. Nhà quân sự kiệt xuất và nhân vật chính trị nổi danh trong thời cổ đại Trung Quốc. Sau khi nhà Tần diệt vong tự phong làTây Sở Bá Vương, ông là tướng lĩnh dũng mãnh nhất trong lịch sử Trung Hoa hàng ngàn năm, từ “bá vương” chuyên chỉ Hạng Vũ.

(3) Lưu Bang: Hán Cao Tổ Lưu Bang, xuất thân giai cấp bình dân. Sau khi nhà Tần diệt vong được phong là Hán vương, về sau lại đánh bại Tây Sở Bá Vương – Hạng Vũ, trở thành hoàng đế khai quốc Hán triều. Ông đối với sự thống nhất dân tộc người Hán, sự thống nhất Trung Quốc lớn mạnh, sự bảo vệ văn hóa đời Hán có cống hiến mang tính quyết định.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.