Bởi vì Điền Vũ Hòa không cẩn thận vấp ngã, đứa con bị va phải, nhưng may là không sao. Cả nhà Duẫn Lạc ở bệnh viện chăm sóc cô ta gần một tuần, người trong lòng Duẫn Lạc nhớ đều là Tiểu Vũ. “Một tháng rồi, kì hạn hứa với ba đã đến rồi, mình nên nói sao với Tiểu Vũ đây? Mấy ngày nay không ở bên, Tiểu Vũ có nhớ mình không? Tiểu Vũ……”
Chiếu theo ý của Duẫn Học Nghị, Điền Vũ Hòa được rước đến Duẫn gia, cuối cùng cũng sắp xếp Điền Vũ Hòa xong, Duẫn Lạc đi về phía nhà của Tiểu Vũ, trong lòng nghĩ Tiểu Vũ mình tạm thời xa nhau, anh sẽ sớm……
“Tiểu Vũ, anh về rồi đây! Em có nhà không?” Duẫn Lạc mở cửa thì gọi. Nhìn thấy trong nhà rất sạch sẽ, rõ ràng là có quét dọn qua, chỉ là trên đó có một lớp bụi mờ; quần áo phơi ngoài ban công đã khô rồi; chén bát trong nhà bếp được để rất ngay ngăn; mở tủ áo ra, tất cả quần áo được sắp xếp rất ngăn nắp; tất cả đều rất gọn gàng……
Nhưng chỉ không thấy bóng dáng của Tiểu Vũ, câu ta lại chạy đi đâu rồi? Quét dọn sạch sẽ vậy…thuận thế nằm xuống, trên gối là hương hoa nhài thoang thoảng, đầu đột nhiên chạm phải vật cứng, đưa tay lấy là một bức thư, trên đó cũng có hương hoa nhài thoang thoảng, bao bì không có ghi tên………Duẫn Lạc cảm thấy điềm không tốt, từ từ lấy thư ra, nhin thấy chữ của Tiểu Vũ……
Lạc:
Khi anh nhìn thấy bức thư này, em sớm đã rời khỏi rồi. Mở đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-mua-tuyet-roi/2061160/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.