Nam Khải thoáng chốc khựng lại khi nhìn thấy nụ cười khe khẽ trên môi Cố Hà Uy, mặc dù thoạt nhìn nét mặt cậu không hề thay đổi nhưng đối với Nam Khải, dù là một cử động nhỏ nhất trên ngũ quan của cậu, anh cũng có thể dễ dàng nhìn ra.
Bỗng chốc Nam Khải hơi chau mày, ồ lên một tiếng đáp lại Cố Hà Uy vẻ đã hiểu, kế đến lại lên tiếng.
" Lần đầu thấy em để tâm đến một người như thế "
" Bình thường thôi " - Cố Hà Uy thờ ơ đáp lại.
Cậu nói là bình thường, nhưng Nam Khải hiểu rõ thực chất không hề bình thường chút nào, khi nhìn chăm chăm vào bức ảnh của người đó anh thấy rõ trong ánh mắt lạnh nhạt kia đã xuất hiện chút cảm xúc, đó là phấn khích, là mong chờ.
Không biết người đó là ai mà lại có thể khiến tiểu tổ tông nhà anh hao tâm tổn sức mấy năm liền như vậy, nghĩ đến thôi Nam Khải có chút không vui.
Vốn anh hiểu Cố Hà Uy như thế, quan tâm cậu như thế là vì mối quan hệ giữ hai người vô cùng thân thiết và gắn bó. Người ngoài nhìn có vẻ hai người chỉ là quan hệ ông chủ và nhân viên bình thường, nhưng thực ra anh đã quen cậu từ rất lâu rồi.
Kể từ cái năm Cố Hà Uy ra nước ngoài du học, Nam Khải học hơn cậu hai lớp, khi ấy hai người chưa biết nhau. Mang tiếng đàn anh nghe có vẻ oai phong lắm đấy, song vì cơ thể gầy gò cộng thêm vẻ bề ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-han/3589613/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.