Theo đuổi cô nhiều năm như vậy, anh thật sự rất mệt mỏi, lần này anh thật sự buông tay. Anh rời đi, cũng không quay đầu lại, ném cô ở lại nơi huyện nhỏ xa lạ này.
Sự tàn nhẫn này không chỉ cô mới có, trái tim một khi đã chết người đàn ông sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn, tuyệt đối không thua cô. Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch bỏ mặc Tả Á một mình như vậy, trước kia, anh luôn không yên lòng về cô, luôn lo lắng cô không biết chăm sóc bản thân mình, nhưng mà, lần này, anh không cách nào tiếp tục được nữa rồi.
Cuộc sống sau này, mặc kệ con đường phía trước có xa bao nhiêu, có gió dữ mưa rền thế nào, cô cũng phải một mình đối mặt, anh không thể trông theo cô cả đời, chăm sóc cô cả đời, hơn nữa cô cũng không cần anh.
Kiều Trạch ngồi xe lửa về nhà, theo mỗi lúc khoảng cách giữa anh và Tả Á càng thêm kéo dài, trái tim anh cũng theo đó mà lạnh lẽo dần. Không biết đi bao lâu, xe lửa rốt cuộc đến trạm, bóng dáng cao lớn của anh theo dòng người mà rời đi, trên mặt đều là mệt mỏi và lạnh nhạt.
Anh đứng tại cửa ga ra nhìn thành phố này, anh đã trở về nơi thuộc về anh. Trời đang đổ mưa, mọi người nhanh chóng tìm chỗ trú, trong lòng anh tựa như thiếu vắng thứ gì đó.
Kiều Trạch đang định xông ra màn mưa gọi taxi, lại thấy một bóng dáng cao gầy đứng giữa đám người, che dù lo lắng nhìn quanh, giày của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-dau-kho/3198569/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.