Tả Á quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Kiều Trạch, cô ngẩn người, hoa trong tay chợt rơi vào tay anh, con ngươi luôn lạnh nhạt của anh lúc này lại sáng ngời nhìn cô. Cô không nhịn được giãy giụa, muốn tránh khỏi tay anh, Kiều Trạch khẽ cau mày, hình như động tác của cô khiến chân anh phát đau, Tả Á đành phải thôi không giãy giụa nữa.
Tả Á cúi đầu nhìn chân anh, tức giận hỏi: “Chân của anh đã đi được rồi sao? Sao lại chạy ra đây làm gì?”
Kiều Trạch nắm lấy bả vai Tả Á, ôm cô vào ngực, cúi đầu nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của cô, tâm trạng không khỏi cảm thấy tốt lên, “Đỡ anh về nhé!”
Tả Á rốt cuộc không từ chối nữa, dùng bờ vai nhỏ bé cố sức dìu anh về, nhưng vừa khó khăn đi được hai bước, đã nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc như tảo biển kia chạy đến trước mặt.
Tay cô ta đẩy xe lăn, trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ đều là sốt ruột và lo lắng, cô ta đẩy xe lăn từ sườn dốc xuống, vội vàng đi đến trước mặt Kiều Trạch, đỡ lấy cánh tay còn lại của anh, lo lắng nói: “Kiều Trạch, chân anh vẫn chưa thể đi được, làm thế này sẽ bị gãy chân lần nữa đó. Sao lại không biết thương mình như thế.”
Trong lời nói đều là sự quan tâm, hơn nữa với giọng điệu này có thể nhận thấy hai người họ khá thân thiết. Tả Á không nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đang đỡ Kiều Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-dau-kho/3198521/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.