Sau khi Tả Á bị ép trở lại cái nơi gọi là nhà đó, phát hiện trên ghế sofa trong phòng khách có rất nhiều người.
Ba mẹ, ông nội, dượng Kiều, chị gái, anh rể và cả cháu gái hơn một tuổi đều đến đông đủ. Đúng là cảnh náo nhiệt hiếm có.
Tả Vi vỗ mông cháu gái, nói, "Nào, chào dì đi!" Con bé tập tễnh chạy đến trước mặt cô, ôm lấy chân của cô, nói không rõ ràng: "Dì, ôm ôm!"
Đáy lòng Tả Á ê ẩm, ngồi xổm xuống cẩn thận ôm thân thể mềm mại nhỏ bé vào lòng, không nhịn được nghĩ đến đứa bé mà cô từng có. Nếu như không phá thai, sau khi sinh ra chắc cũng gọi mẹ bằng giọng đáng yêu thế này.
"Dì....Dì." Con bé lại kêu lên, hai tay nhỏ bé còn vỗ lung tung, không hề sợ người lạ.
Kể từ sau hôn lễ Tả Á vẫn chưa gặp người nhà của mình, trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với họ ra sao. Cũng may, mọi người cũng không nhắc lại chuyện lúc trước, mà thân thiện gọi nhau đi ăn cơm tối, vẻ uy nghiêm của ông nội ẩn chứa nét từ ái, sắc mặt của mẹ cũng không còn khó coi như vậy nữa.
Ông nội và ba hỏi cô chuyện học tập, dự định sau khi tốt nghiệp, tán gẫu việc nhà. Cháu gái Kỳ Kỳ hiếu động chạy nhảy, Tả Vi đuổi theo sau, chỉ sợ con bé ngã.
Dường như cô đã hình dung cảnh tượng này rất nhiều lần, cả nhà sum họp, vui vẻ ăn cơm, tán gẫu, dưới đất có đứa bé bướng bỉnh đùa giỡn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-trong-dau-kho/3198505/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.