• 𝙀𝙙𝙞𝙩: 𝙈𝙚𝙡 •
• 𝘽𝙚𝙩𝙖: 𝙤𝙣𝙡𝙮𝙩𝙡𝙞𝙣𝙝 •
- ♥-♥-♥-♥-♥-
Sau khi Mộ Sương kết thúc cuộc gọi với Kiều Âm thì lại nhận được cuộc gọi mới.
Cô lập tức bấm nhận, ngoan ngoãn gọi: “Bà nội.”Bà nội Mộ: “Vậy khi nào con hết bệnh thì về nhà cũ thăm bà và ông nội con đi.”Cô biết, biết từ lâu rồi, rằng Mộ Bá Sơn có phụ nữ ở ngoài.
Bà nội Mộ đầu dây bên kia đưa điện thoại ra nhìn số máy đã lưu tên và tự hỏi: “Mình đâu có gọi nhầm đâu nhỉ, sao giọng nói này nghe khác…”Mộ Sương nhìn lịch trên bàn, “Vậy cuối tuần con sẽ về thăm bà và ông.”
Lại là giọng nói này, Mộ Sương hắng giọng, giải thích: “Bà ơi, là con, con bị cảm nên giọng nói có hơi khàn.”“Tạ Dịch Thần ạ.”
Giọng điệu của bà cụ tức khắc trở nên căng thẳng: “Mới về nước chưa được bao lâu mà con đã bị ốm? Có gọi bác sĩ Từ qua khám chưa?”Mộ Sương đã quen với sở thích đến si mê của ông nội, không nói gì thêm.
Mộ Sương: “Dạ rồi, con khỏe hơn nhiều rồi ạ, bà đừng lo lắng quá.”Cũng mang họ Tạ, trùng hợp thật.Mộ Sương: “Anh nhìn tôi làm gì, bà tôi bảo ngồi thì anh ngồi đi.”Hơn nữa, thời gian khám bệnh của ông ấy không ổn định, ông ấy thường thích đưa vợ đi ra ngoài du ngoạn, tận hưởng cuộc sống.
Bà nội Mộ vẫn chưa yên tâm nổi, dặn dò: “Bà vừa nghe thấy tiếng ho của con đúng không? Nhớ bảo mẹ Chu hấp đường phèn tuyết lê cho con, biết chưa?”Mộ Sương: “Dạ rồi, con khỏe hơn nhiều rồi ạ, bà đừng lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tron-mot-doi/436714/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.