Hoàng Sở trong mơ là mối tình đầu của Lâm Đức Bân, trước khi Lâm Đức Bân tốt nghiệp bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ được cả trường công nhận. Nhưng sau đó Lâm Đức Bân tốt nghiệp đến thành phố A học đại học, hai người gần nhau thì ít xa nhau lại nhiều hơn nữa nhiệt tình thanh xuân dần tắt, cuối cùng chia tay trong hòa bình. Việc này, vẫn là cố sự của Lâm Đức Bân và Hoàng Sở xảy ra trong giấc mơ của Tưởng Thanh Dung. Ở trong mơ, Hoàng Sở mang đến cho Tưởng Thanh Dung đau khổ không thể xóa nhòa. Mỗi lần thấy hai người ngọt ngào nắm tay đi qua, Tưởng Thanh Dung trong mơ đều sẽ cúi đầu im lặng cắn môi đến bật máu. Khi Hoàng Sở chân thật xuất hiện trước mặt Tưởng Thanh Dung, cậu thoáng vài phần hoảng hốt – đây rốt cuộc là mơ, hay là thật? Vì sao nhân vật trong mơ lại gặp trong hiện thực? Giấc mơ kia, đúng là một giấc mơ sao? Cô gái kia, quả nhiên rất đẹp, thảo nào sẽ bắt giam được trái tim của Lâm Đức Bân… Nhìn bóng lưng Hoàng Sở đi xa, Tưởng Thanh Dung cảm thấy trái tim co rút từng cơn. Đó là đau đớn Tưởng Thanh Dung trong mơ cảm nhận, hiện tại, cậu cũng cảm nhận được! Mùi vị đố kỵ, chua xót như loại dấm lâu năm. — tình tiết tiếp theo, là như trong mơ, tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ thành công sinh ra sao? Mỹ nữ như vậy có rất ít nam sinh có thể chống cự, nhất là nam sinh nhiệt huyết tuổi thanh xuân! Cậu có phải cũng như trong mơ từ nay về sau nhìn về bóng lưng hai người buồn bã đau thương? “Này, Tưởng Thanh Dung, cậu còn đứng đó làm gì?” Vai bị vỗ mấy cái, cuối cùng đánh tỉnh Tưởng Thanh Dung. “A… Xin, xin lỗi.” Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy người vỗ cậu là Lâm Đức Bân. Nhìn vẻ mặt Lâm Đức Bân xuất hiện nghi ngờ, lại quay đầu nhìn bóng lưng lẻ loi xa dần của Hoàng Sở, tim Tưởng Thanh Dung đột nhiên không còn đau. Hoàng Sở trong mơ, mỗi lần xuất hiện trong tầm mắt Tưởng Thanh Dung, bên cạnh luôn có một thiếu niên cao lớn làm bạn; mà bây giờ, thiếu niên cao to ấy đang ở cạnh mình, người cô đọc lại biến thành cô gái xinh đẹp kia — Phát hiện điểm ấy, Tưởng Thanh Dung thầm vui vẻ vì nhân vật trao đổi như vậy. “Hì hì, coi trọng người ta rồi à?” Thấy Tưởng Thanh Dung còn đang ngây ngốc nhìn hướng Hoàng Sở rời đi, Lâm Đức Bân cười trêu. “Cậu, cậu đừng nói lung tung…” “Không sao, trai chưa vợ gái chưa chồng, sợ cái gì, lên đi, có việc ca sẽ giúp cậu chống.” Tưởng Thanh Dung tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ với tư duy logic của Lâm Đức Bân. Bóng rổ là vận động của năm người, nhưng người đẹp Hoàng lại chỉ tán thưởng mỗi Lâm Đức Bân chơi hay, ám chỉ như vậy không phải người ngu thì đều có thể nhìn ra. Mà Lâm Đức Bân được mỹ nữ ưu ái như vậy lại cổ vũ mình theo đuổi người ta, trong đầu người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Huống chi, cậu vốn không thích Hoàng Sở, muốn theo đuổi cũng là theo đuổi cái người đang bám vào cậu cười này, mà không phải bóng dáng xinh đẹp thướt tha đã đi xa kia. “Người ta rõ ràng coi trọng anh đẹp trai nhà cậu, cậu đừng lấy tớ ra trêu đùa.” Tưởng Thanh Dung tức giận vác balo trên lưng, trực tiếp đi về phía quán kem. “Tớ? Ha ha, tớ là con cóc nào dám trèo cao đòi ăn thịt thiên nga.” “Nếu cậu là cóc thì tớ chính là con sâu cái kiến rồi.” Người này, trong trường mình thư tình nhận mỏi tay không tính, qua trường khác chơi bóng xong trở về cũng có không ít nữ sinh trường khác đến cổng trường đợi để được nhìn trai đẹp một lần. Nữ sinh cuồng dại như vậy Tưởng Thanh Dung gặp không chỉ một hai lần. Nhưng — Nhìn thái độ của Lâm Đức Bân, dường như không quá bất ngờ với sự xuất hiện của Hoàng Sở, ánh mắt nhìn Hoàng Sở cũng không có vẻ kinh diễm khi thấy nữ sinh xinh đẹp, được người đẹp Hoàng tán thưởng lại càng không có nửa điểm giật mình hay vẻ mặt cưng chiều. Một nữ sinh xinh đẹp như vậy, Lâm Đức Bân vầy mà không có hứng thú? Làm sao có thể!!! Cậu đã sớm phát hiện, giấc mơ của cậu có phần giống lời tiên đoán, một số cảnh tượng luôn xuất hiện trước trong mơ, ví dụ như cô xx mang thai, bạn học xx bị bệnh xin nghỉ học một năm… Chuyện tương tự còn rất nhiều, những chuyện từng xảy ra trong mơ sẽ tái diễn trong thế giới hiện thực. Thế nhưng càng nhiều hơn, giấc mơ dường như là cố sự của một người, cố sự của một người mang tên Tưởng Thanh Dung. Tưởng Thanh Dung kia và cậu có rất nhiều điểm giống nhau, tướng mạo giống, sở thích cũng giống như đúc, dường như là có một mình khác sống trong giấc mơ kia. Chỉ là khác nhau lớn nhất giữa cậu và Tưởng Thanh Dung trong mơ là ở Lâm Đức Bân — Tưởng Thanh Dung trong mơ nói chuyện với Lâm Đức Bân tổng cộng không được mấy lần, Tưởng Thanh Dung trong mơ ba năm phổ thông đều là tên rình coi hèn hạ, Tưởng Thanh Dung trong mơ thấy Lâm Đức Bân cầm tay nữ sinh sẽ đố kỵ phát cuồng mà vẫn im lặng nhẫn nhịn… Nếu dựa theo tình tiết phát triển trong mơ, đẹp trai xinh gái nhất kiến chung tình, trở thành một đôi tình nhân tiện sát vô số thiếu nam thiếu nữ mới đúng. Nhưng thái độ bây giờ của Lâm Đức Bân, thấy thế nào cũng không giống có ý với Hoàng Sở. “Cậu không cảm thấy nữ sinh kia rất đẹp sao?” Tưởng Thanh Dung hỏi. Hiện thực với giấc mơ có chênh lệch, Tưởng Thanh Dung phải cảm thấy vui vẻ mới đúng. Lâm Đức Bân độc thân luôn có nhiều cơ hội hơn Lâm Đức Bân có bạn gái. Thế nhưng, Tưởng Thanh Dung không biết vì sao trong ngực luôn có cảm giác bất an mơ hồ. — cảm giác nội dung vở kịch hỗn loạn lại xuất hiện! “Tạm được, không có cảm giác gì.” “Như vậy còn gọi ‘tạm được’? Công tử ơi, ánh mắt của cậu cũng quá cao rồi đấy!” Dương Khâm ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhảy ra kêu oan thay người đẹp Hoàng. Ừ! Tưởng Thanh Dung cũng gật đầu đồng ý lời nói của Dương Khâm. Tuy cậu chỉ cần vừa nhìn thấy Hoàng Sở liền nhớ lại giấc mơ kia, tuy cảm giác Hoàng Sở trong mơ mang đến cho cậu cũng không phải tốt đẹp như thế, nhưng cậu cũng không thể trợn mắt nói dối, phủ nhận sự mỹ lệ của Hoàng Sở. Có thể nói, Hoàng Sở là người đẹp nhất trong những nữ sinh cậu đã gặp trong đời, đẹp hơn cả những ngôi sao xuất hiện trên TV, hơn nữa Hoàng Sở còn trẻ tuổi hơn những minh tinh đó. Nữ sinh như vậy, có thế nào cũng không đến mức bị đánh giá là ‘tạm được’! “Có gì đâu, các hoa nhập các mắt, tớ thì không thấy cậu ấy đẹp bao nhiêu.” Lâm Đức Bân bĩu môi. “Thế tướng mạo như thế nào mới có thể lọt vào mắt Lâm công tử ngài?” Nữ thần trong lòng bị bôi nhọ như vậy, Dương Khâm cực kỳ không phục, âm dương quái khí bắt Lâm Đức Bân phải cho một đáp án. Lâm Đức Bân duỗi tay vòng qua cổ Tưởng Thanh Dung kéo lại, “Tớ cảm thấy tiểu Tưởng của chúng ta rất đẹp mắt. Nhìn xem, da trắng thịt mềm, tươi ngon mọng nước biết bao.” Nói xong hắn còn véo véo gò má Tưởng Thanh Dung, sau đó gật đầu có vẻ hài lòng, dường như rất hài lòng với xúc cảm trên mặt Tưởng Thanh Dung. “Xì, đừng đánh trống lảng. Tiểu Tưởng là con trai, làm sao so được với Hoàng Sở?” Dương Khâm tức giận múc một muỗng kém nhét vào miệng, rất bất mãn với thái độ có lệ của Lâm Đức Bân. “Hả, cậu rất nóng à?” Lâm Đức Bân lôi Tưởng Thanh Dung ra trêu cợt xong, quay đầu liền thấy mặt Tưởng Thanh Dung đỏ như sắp bốc khói. “À… Đúng, đúng vậy…” Tưởng Thanh Dung vội vàng cúi đầu ăn kem, cố gắng quên đi cảm xúc nóng hừng hực truyền tới từ nơi bị véo. Đột, đột nhiên vô cùng thân thiết như vậy, trái tim nhỏ bé của cậu sẽ không chịu nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]