Dù mí mắt sưng húp vì khóc làm cậu khó mở mắt, nhưng Tưởng Thanh Dung vẫn nhìn thấy bầu trời xanh thăm thẳm — Ắc, được rồi, không thể vì trong lòng mình đang vui vẻ mà nói dối trắng trợn được, kỳ thật Tưởng Thanh Dung nhìn thấy chỉ là bức màn màu xanh da trời… Hì hì, tâm tình tốt đẹp lại rực rỡ thêm vài phần! Là ai cẩn thận kéo màn che đi ánh mắt trời chói chang để cậu có thể ngủ ngon, chỉ cần vừa nhìn cũng đã hiểu. Eo có hơi mỏi nhưng không ảnh hưởng mấy, không khoa trương như trong tiểu thuyết. Có lẽ là vì tuổi trẻ, khả năng hồi phục cũng tương đối mạnh mẽ, ngủ một giấc dậy là đã khỏe được bảy tám phần rồi. Tuổi trẻ thật tốt, nghĩ đến cái thân thể bê bết hơn 30 kia của cậu, đánh cầu lông với lãnh đạo hai giờ mà ngày hôm sau xương cốt đau đến tay cũng không nâng nổi. Tưởng Thanh Dung vừa cảm thán vừa ngồi dậy, vuốt ve tấm chăn màu đỏ thêu hình long phương, nghĩ đến một hồi điên long đảo phương tối qua lại không khỏi thất thần. Lúc người chủ ban đầu dọn nhà liền đem hết tất cả những thứ có thể mang đi, ngoài vài món đồ cổ cùng tuổi với căn phòng thì trong nhà chỉ còn bốn bức tường, lạnh lẽo đơn điệu. Một số đồ dùng sinh hoạt bắt buộc như máy nước nóng, ấm đun nước các loại đều là cậu với Lâm Đức Bân tranh thủ lúc tan học đến chợ second-hand tìm. Thứ duy nhất mới trong nhà chính là bộ chăn đệm long phượng mới mua hôm qua. Thế nhưng căn nhà đơn sơ đến không thể đơn sơ này Tưởng Thanh Dung lại thích vô cùng, bởi vì đây là ngôi nhà mà cậu với người cậu thích nhất cùng sở hữu. Tối hôm qua, bọn cậu mới vừa có một đêm nóng bỏng trên chiếc giường mới tinh này, cùng ôm nhau ngủ như mọi đôi vợ chồng mới cưới. “Tỉnh rồi?” Người đàn ông của mình mặc quần áo ở nhà, tóc ướt còn nhỏ nước đi từ ngoài vào, rất tự nhiên đến trước giường cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng. Giờ phút này, Tưởng Thanh Dung cảm thấy tim mình sắp tan chảy rồi. Ở đời trước đáng thương của mình, cậu chưa bao giờ dám nghĩ hai người sẽ ở cùng nhau. Dù là hai tháng trước, cậu cũng không ôm bất kỳ hi vọng gì với mối quan hệ của hai người. Khung cảnh ấm áp thế này hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tưởng của cậu, mơ hồ hơn bất kỳ giấc mơ đẹp nào, nhưng lại chân thật như vậy. “Tớ mua sữa đậu nành bánh bao, cậu mau dậy tranh thủ ăn lúc còn nóng.” Lâm Đức Bân lấy khăn trong tủ vừa lau tóc vừa phàn nàn, “Không có bếp thật bất tiện, muốn tự mình làm cái gì đó ăn cũng không được, xem ra phải mua một lò vi sóng về mới được.” Bữa sáng tình yêu trở thành bữa sáng bình thường nhất ở canteen. Tưởng Thanh Dung không để ý mình chỉ mặc một cái quần lót, nhảy xuống giường ôm lấy người từ phía sau, hùng hồn nói, “Cậu chờ đi, tớ nhất định sẽ mua cho cậu một căn phòng có bếp.” Lâm Đức Bân đáp lại, “Này, xem thường người đàn ông của cậu có phải không? Muốn mua cũng là tớ mua cho cậu chứ!” “Tớ mua cho cậu hay cậu mua cho tớ có gì khác nhau.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại ngọt ơi là ngọt. Không phải tham lam cái gì, chỉ một câu của Lâm Đức Bân cũng đáng để cậu đào tâm đào phế, đem thứ tốt nhất dâng lên trước mặt cậu ấy. Nhưng chuyện mua nhà cũng cần phải cân nhắc mới được. Căn phòng này cậu thích là thật, nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, chỉ riêng không có bép đã là thiếu hụt nghiêm trọng rồi, vậy nên nếu có điều kiện cậu vẫn muốn đổi sang căn phòng tốt hơn. Hơn nữa cậu còn biết, trong tương lai vài năm nữa giá phòng ở Trung Quốc, nhất là những năm 07, 08 quả thực không phải cao bình thường, dù là để ở hay để đầu tư. Mấy năm này thừa dịp giá phòng còn thấp là thời cơ mua bất động sản tốt nhất. Quan trọng nhất là, cậu muốn cho Lâm Đức Bân sinh hoạt tốt nhất. Hoàng tử của cậu, không phải cùng cậu chen chúc trong căn phòng chật hẹp, cậu ấy xứng đáng có hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất. Ừm, nghĩ xem có biện pháp gì để nhanh chóng kiếm được tiền — “Honey, cậu có thể đừng mặc thiếu vải như vậy mà còn sờ loạn trên người tớ không?” Mặc mỗi cái quần lót lại như con gấu koala bám trên người hắn hắn cũng cắn môi nhịn, ai ngờ tay còn không thành thật, sờ qua sờ lại trên ngực hắn. Khổ nỗi hắn bị châm lửa mà vẫn không thể chộp lấy người dập lửa, buổi sáng thừa lúc Tưởng Thanh Dung ngủ say hắn mới nhìn hậu huyệt của cậu một chút, phát hiện cửa huyệt sưng đỏ, xem ra tối qua hắn làm mạnh quá rồi. “… Ha ha!” Tưởng Thanh Dung rất muốn nói, quen thuộc thế rồi sờ vài cái có là gì đừng có mà keo kiệt như vậy! Nhưng thấy dưới háng Lâm Đức Bân lồi lên không bình thường, cậu cười hề hề vài tiếng thu tay lại, “Tớ, tớ đi tắm.” Lâm Đức Bân nghiến răng nghiến lợi với cửa phòng tắm đóng chặt. Nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với mình, những lời này cuối cùng hôm nay hắn cũng đã hiểu là ý gì! Cứ đợi đấy, khoản nợ này ghi đấy đã, chờ thí thí của cậu tốt rồi sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. Hắt xì — Trong phòng tắm, Tưởng Thanh Dung sờ mũi, “Đồ hẹp hòi.” Sờ ngực vài cái thôi mà còn nói xấu sau lưng, cũng không nghĩ xem ngực cậu giờ xanh xanh tím tím, còn không phải ‘chiến tích’ của người nào đó tối qua — “Hử, cậu đi đâu đấy?” Tưởng Thanh Dung tắm xong, vừa bước ra liền thấy Lâm Đức Bân ăn mặc chỉnh tề đang chuẩn bị ra ngoài. Bởi vì đặc biệt chọn ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Quốc khánh để dọn nhà, nên bọn cậu có bảy ngày để dính lấy nhau. Bây giờ nhìn thấy Lâm Đức Bân muốn ra ngoài, khó trách Tưởng Thanh Dung kinh ngạc như vậy. “Vừa rồi trên đường đi mua bữa sáng gặp học trưởng, anh ấy nói chương trình lần trước tớ viết có bug, muốn tớ đi sửa. Tớ về nhanh thôi, cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tớ.” Nghe vậy, Tưởng Thanh Dung lập tức đen mắt, lại không mở miệng ngăn cản được. So với căm hận việc Lâm Đức Bân muốn ra ngoài, cậu càng căm hận sự bất lực của mình. Chương trình mà Lâm Đức Bân nói chính là công việc cậu ấy nhận lần trước. Bởi vì muốn mua phòng mà túi tiền của hai người cạn sạch, vì tương lai không phải ăn không khí nên Lâm Đức Bân nhờ học trưởng tìm giúp một công việc, là giúp một công ty trò chơi viết một chương trình game nhỏ. Vốn công việc ghi phần mềm kiểu này bình thường sẽ không để sinh viên năm nhất làm, nhưng Lâm Đức Bân cho đối phương xem một số chương trình hắn viết chơi hồi nghỉ hè cấp ba, cuối cùng nhận được công việc kia. ‘Rất nhanh’ của dân IT khác với ‘rất nhanh’ của người bình thường. Trước đây lúc còn chưa chuyển ra, Tưởng Thanh Dung đã bị ‘rất nhanh’ của Lâm Đức Bân lừa gạt, ngồi ở canteen đợi đến khi đồ ăn lạnh ngắt canteen sắp đóng cửa mới đợi được cái ‘rất nhanh’ của người kia. Bây giờ Lâm Đức Bân nói ‘rất nhanh’, Tưởng Thanh Dung liền biết hắn chắc chắn lại phải đi cả ngày. Cậu không muốn Lâm Đức Bân ra ngoài, nhưng bọn cậu quả thực cần số tiền lương kia để giải quyết khẩn cấp trước mắt. “Buổi tối muốn ăn gì, tớ đi mua.” Được rồi, cậu phải thừa nhận bản lĩnh kiếm tiền hiện giờ của cậu không bằng Lâm Đức Bân. “Cậu.” Lâm Đức Bân nhéo khuôn mặt tức giận của Tưởng Thanh Dung, “Buổi tối rửa sạch sẽ chính cậu rồi nằm trong chăn chờ tớ về bóc ra ăn là được.” Một cái tát đánh bay cái tay kia, Tưởng Thanh Dung đẩy người ra ngoài, trước khi đóng sầm cửa lại tăng cho hắn một chữ ‘cút’. Đàn ông có thể giết, không thể đùa giỡn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]