Nhìn nó chăm chú bón canh, đôi môi anh đào chúm chím khẽ thổi nhẹ từng thìa canh cho bớt nóng, một vài cộng tóc mai rơi xuống trước mặt, giờ phút ấy anh cảm thấy tất cả mọi thứ như đang ngừng thở, thời gian trở nên ngưng đọng,khoảnh khắc ấy, đối với anh tất cả mọi thứ xung quanh chỉ là phù du, chỉ tồn tại duy nhất hai người: anh và nó. Anh mong muốn đây chỉ là một giấc mơ và mình thì mãi mãi mắc kẹt ở trong giấc mơ ấy. Đã lâu lắm rồi, chưa có ai bón cho anh ăn, từ nhỏ đến giờ những lúc anh ốm đều do một tay người giúp việc chăm sóc, còn bố mẹ anh thì luôn luôn bận bịu với công việc. Anh cảm thấy hình như tim mình hơi rung động rồi." Xong rồi, để tôi giúp anh lau miệng" - Nó lên tiếng rồi cẩn thận lấy khăn lau miệng giúp anh
Đôi anh mấp máy như muốn nói gì nó nhưng lại thôi. " À anh muốn cảm ơn tôi à? Không cần đâu, bản tiểu thư ta đây hành hiệp trượng nghĩa, ngươi không cần đa lễ"- Nó vui vẻ vỗ ngực, nhưng vì vỗ mạnh quá liền ho mấy tiếng. Anh lườm nó: " Thôi đi cô ạ, tôi đâu muốn cảm ơn cô, đừng tưởng bở, tôi chỉ muốn nói là mặt cô dính canh kìa"
- " Hả??? Đâu đâu??"- Nó lấy tay áo quệt lung tung
- " Tới đây" - Anh nói. Làm theo lời anh nó liền bước tới. Anh liền dùng chiếc khăn nhẹ nhàng lau chỗ canh trên má nó. Sau khi lau xong mặt nó hiện lên một vệt đỏ khả nghi.
- " Này, đừng nói là cô đang đỏ mặt ấy à nha"- Vũ Phong cười gian xảo
-" Anh mới đỏ mặt ấy, cả nhà anh mới đỏ mặt" - Nói rồi nó liền chạy ra khỏi cửa nhưng tiếng của anh đã làm nó dừng chân lại:
-" Này'
-" Cái gì??"
- " Thì...thì.. cái chuyện ân oán giữa chúng ta chấm dứt nhé!" - Vũ Phong ấp úng
- " THẬT SAO????Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều"- Nghe vậy nó liền vui mừng đi đến, nắm tay anh và hò reo.................1s....2s........3s...........4s.......................5s sau: " AAAAAAAAAAAAAAAAA xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu" - Nó bối rối buông tay anh ra
-" Không sao đâu"- Trên mặt ai đó xuất hiện hai vệt ửng hồng trông quyến rũ đến mê người, quay đầu vào tường, khàn khàn trả lời
-" Vậy...vậy.....tôi ra ngoài trước nha.."_ Nói rồi nó liền chạy một mạch ra ngoài không hề ngoái đầu lại. Sau khi nó đã ra khỏi cửa, liền chạy đến vườn hoa sau nhà thì gặp chị giúp việc lúc vừa đang làm vườn, nó liền chạy tới bắt chuyện: " Hi chị =)))) Lúc vừa em vội bưng canh cho anh Vũ Phong nên quên không hỏi tên chị. Chị tên là gì vậy ạ??"
- " Chị tên là Thanh Mai, năm nay chị 24 tuổi" - Chị giúp việc trả lời
- " Hihi như chị cũng biết em tên là Ngọc Anh ạ, em vẫn thích được gọi là Tiểu Anh hơn. Mà chị này, chị tên là Thanh Mai thì có phải bạn trai chị tên là Trúc Mã không vậy??"
- " Ủa sao em biết vậy??" - Chị giúp việc trợn tròn mắt ra
- " Hả???Thật như thế ạ???Tại em thấy cụm từ ' Thanh mai trúc mã mà" =)))). À hai anh chị quen nhau lâu chưa ạ???"
-" Bọn chị nhà ở gần nhau, còn có cả hôn ước từ trong bụng cơ, bởi vì mẹ chị và mẹ anh ấy là bạn thân. Mới đầu hai đứa ghét nhau lắm, nhưng dần dần tiếp xúc lại thấy mến nhau"
- "Ồ vậy ạ?? Mà chị làm ở đây từ bao giờ ạ??"
-" Chị làm ở đây được mười hai năm rồi"
-" Chị làm ở đây lâu vậy sao??"
-" Ừ vì nhà chị cũng nghèo, bên dưới còn ba em nhỏ nên phải nghỉ học đi làm từ nhỏ. Ông bà chủ cũng tốt với chị lắm. Đúng rồi, bạn trai chị cũng làm việc ở đây đấy, nhưng bây giờ anh ấy theo ông chủ đi công tác rồi, để hôm nào chị giới thiệu cho em nhá"
- " Dạ, thế thì tốt quá. Chị ơi, em đang muốn ngắm hoa mà không biết đường, chị có thể dẫn em đi không ạ??'' - Nó hỏi
-" Được chứ em"- Chị giúp việc vui vẻ đáp lời