Diệu Anh bây giờ chẳng còn sức đâu mà phân bua cả , nhẹ hất tay HảiĐăng . Mà cậu nghĩ cô chỉ muốn trốn tránh nên càng nắm chặt hơn , dườngnhư muốn bóp nát tay cô vậy . Cổ tay đỏ ửng cả lên mà Diệu Anh vẫn chẳng nói gì , cô không hề giải thích , cũng chẳng hề ngăn cản .
Cậu thua rồi ! Thực sự thua thảm hại ! Dù cố gắng đến đâu , tỏ vẻmình tàn nhẫn , lạnh lùng đến đâu , vẫn là không nỡ làm người con gáinày đau .
Dù biết người con gái này chẳng xem cậu ra gì , toàn gây ra những việc xấu xa , độc ác .
Buông tay Diệu Anh ra , một lần nữa Hải Đăng quay lưng bỏ đi , bỏ cô ở đó , một mình …
Khoảng khắc Hải Đăng quay lưng , ánh mắt khinh khi , xem thường đó ,Diệu Anh thấy rõ . Nhưng chẳng hiểu sao , cô lại chẳng muốn làm gì .Diệu Anh sỉ diện , tự trọng cao , trước giờ là vậy , sao lần này côkhông biện minh ? Cô không nói rằng bản thân hoàn toàn trong sạch ?
Bản thân cô cũng chẳng biết mình bị gì nữa !
Trong vô thức cả cơ thể nhẹ bỗng , Diệu Anh chẳng nghĩ được gì ,chẳng làm được gì ngoại trừ ôm cái bụng đang quặn thắt đau đớn , ngãxuống , ngất lịm đi …
~~~~~
Hải Đăng chán nản vào phòng y tế , lại thấy Minh Trang giở trò ” bánh bèo ” ra , thật là phát ngấy !
Dù Hải Đăng đang bênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-toi-sao-cau-khong-lam-duoc/3045123/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.