5 phút sau.
1 đoàn người hiện ra, trong đó có Ông Mẫn, Ông Khương và cả Hoàng Anh Khang.
Phương Trúc nhìn thẳng vào Anh Khang, thốt ra một câu hỏi với chất giọng không cảm xúc.
-Nghĩ kĩ chưa?
Hắn cười nhạt, gương mặt lạnh tanh, nồng súng lạnh toát nhắm thẳng vào nó.
Tiếng gió rít mạnh vào đêm tạo cho người ta cảm giác ghê rợn như đang đứng trong khung cảnh của một bộ phim kinh dị, những cơn sóng cứ đập mãi vào vách đá hòa lẫn với nhiều âm thanh khác.
"Đoàng"...
Tiếng súng như xé toạt màn đêm, âm thanh của nồng súng phát ra bắt đầu lan tỏa khắp khu rừng, lẫn vào gió, lấn át tiếng nước va mạnh vào đá.
-QUÁCH-THÁI-DANH._Phương Trúc gằn giọng khi thấy thân hình của anh chắn cho mình viên đạn đó.
-Anh xin lỗi._Mùi máu tanh cứ thế lan tỏa ra khắp cánh rừng hoang sơ, trong khoảng đen chỉ mang chút ánh sáng cỏn con, vẫn làm cho người ta thấy rõ nồng súng lạnh toát vừa hạ xuống.
-Rồi ai cũng sẽ có mà sao lại dành nhau như thế chứ. haha._Tiếng nói của Ông Mẫn vang lên. Thiên Bảo muốn lao ra nhưng nhanh chóng Mỹ Hà bị bắt làm con tin, Phương Trúc đưa cái nhìn cảnh cáo bảo anh không được nhúc nhích, Thiên Bảo chỉ biết gào thét trong vô vọng và mong rằng Anh Khang sẽ dừng tay lại.
-Anh Khang mày dừng lại đi, mày điên rồi, cô ấy không phải là người giết mẹ mày, dừng lại đi.
-Anh Khang, dừng lại đi, Phương Trúc không phải người giết mẹ của mình đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-toi-kho-lam-ha/1972137/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.