Chiều.
Anh Khang đứng bên bờ biển, để từng cơn gió mát lạnh phả vào mặt, ra sức muốn cuốn đi muộn phiền trong lòng, nhưng trái lại, lại làm cảm xúc hắn dâng trào, bỗng nhiên hắn cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Hắn không hiểu lí do vì sao lòng mình ngàn vạn lần nghĩ rằng những gì vừa làm là sai nhưng cũng không thoát ra được.
Trời sập tối, những ánh nắng của hoàng hôn còn sót lại cũng biến mất, mọi thứ chìm trong im lặng, lạnh lẽo một cách đáng sợ.
Anh Khang đi dưới ánh trăng huyền ảo, bỗng dừng hẳn lại khi thấy bóng dáng Phương Trúc đi ngược chiều với mình.
Nó lạnh lùng đi qua như hắn không hề tồn tại, trăng không đủ sáng để soi rọi khuôn mặt đau khổ của hắn, hắn cảm nhận rõ người nó hận là hắn chứ không phải hắn là người đang hận nó.
Chợt nhớ ra là do chính hắn đã làm nó trở nên như vậy, nở nụ cười chua chát chứa sự buồn bã xen lẫn tức giận, mọi thứ đều vô vị.
...
Anh Khang lại đi tới một quán bar thường đến, vào phòng Vip gọi những chai rượu mạnh, điện thoại hắn vang lên ầm ĩ nhưng hắn vẫn mặc kệ, hắn gần đây hầu như đêm nào cũng làm bạn với bóng tối hoặc rượu, hắn muốn chuốc mình say mèm để quên đi sự thiếu vắng của nó ở bên cạnh, à mà có lúc nào nó ở bên cạnh hắn dài lâu đâu, hắn luôn làm nó tránh xa hắn kia mà. Xung quanh hắn bây giờ chỉ có bóng tối đáng sợ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-toi-kho-lam-ha/1972134/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.