Hôm sau, Huỳnh Phương Trúc vẫn tới trường bình thường, nhưng nó không về lớp mà đi thẳng đến cửa phòng 11A5, Thiên Bảo cùng Anh Khang hơi tò mò cũng đi theo phía sau."RẦM", cánh cửa bị nó đạp tung ra. Mọi người trong lớp giật mình rồi im lặng, không một ai dám hó hé. Phương Trúc nhìn quanh lớp, thấy người con gái giống nó với đôi mắt vô hồn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó bước nhanh tới:
-Trịnh Mỹ Hà._giọng nói lạnh lùng vang lên. Lúc này Mỹ Hà ngước nhìn, thấy nó, cô run run:
-Chị..chị...sao..._Có lẽ sự xuất hiện của nó bất ngờ làm Mỹ Hà có chút sợ hãi. Vì mãi suy nghĩ cô không biết nó vào lớp mình từ lúc nào.
-Theo tôi._Nó nắm tay Mỹ Hà kéo đi, cô ngạc nhiên, trước đây toàn là cô chủ động gặp nó, từ hôm đó Mỹ Hà không tìm Phương Trúc nữa vì cô sợ sự lạnh lùng của nó. Còn bây giờ nó tìm cô, chuyện gì đã xảy ra.
-NÈ, cô kéo cô ấy đi đâu, định hại em gái mình nữa sau?_Chưa ra khỏi cửa lớp bàn tay nó đang nắm tay cô bị gạt phăng ra đi kèm tiếng nói của một người con trai. Nó lạnh lùng quay lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Anh Khang, nghiến răng gằn lên từng chữ.
-IM-LẶNG-VÀ-BIẾN-KHỎI-ĐÂY-TRƯỚC-KHI-TÔI ĐIÊN._Dù có hơi sợ trước ánh mắt giết người đó của nó, nhưng hắn vẫn mạnh miệng.
-Mỹ Hà hôm qua giờ đã không tìm cô nữa, bây giờ cô quay lại tìm cô ấy, cô là loại người gì thế?
"RẦM" tiếng động mạnh vang lên lần thứ hai khiến mọi người có mặt trong lớp thoát cả tim. Huỳnh Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-toi-kho-lam-ha/144881/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.