_ _ _ ______________
Nhìn từng đốt tay thanh mảnh trắng noãn của mình.... rồi dùng tay kia áp lên má... xoa xoa nắn nắn một hồi...
Thôi rồi.... thôi rồi...
Cậu nuốt ực một ngụm... đang tính ngồi dậy thì nhớ ra cánh tay nặng trịch của hắn đang đè ngang bụng mình....
Cậu len lén trườn mình ra... Cánh tay của hắn từ từ trượt xuống.....
Cậu thở phào nhẹ nhõm.... dùng tay vuốt vuốt tự trấn an mình... May quá đê.....
Bỗng, một bàn tay nắm lấy mái tóc dài bạch kim của cậu giật ra sau.
" Á..." - Cậu đau đớn kêu lên một tiếng.
Cậu uất ức quay ngoắt lại.... liền bắt gặp cặp mắt hổ phách sáng rực trong đêm....
Hắn kéo cậu vào lòng, vòng hai tay qua cái eo mảnh khảnh... khóa chặt không buông... miệng liên tục mấp máy...
" Sơ Minh... Sơ Minh... đừng...đừng bỏ...anh mà.. Sơ Minh..."
Cậu bị khóa cứng không thể nhúc nhích nổi... đây là lấy thịt trói người chứ ôm ấp cái quái gì!?
" Bỏ ra!" - Cậu ra lệnh. Đúng. Là mệnh lệnh.
" Không bao giờ!"
Hắn dùng sức hơn.... hắn sợ... sợ nếu hắn yếu sức đi... cậu... lại sẽ chạy khỏi hắn mất... hắn... Hắn sẽ lại mất cậu.... Hắn không muốn! 3 năm! 3 năm đã là quá đủ!
" Chát"
Cậu không hề lưu tình giáng cho hắn cái tát.... Cái đồ ngốc này!
" Tôi nói bỏ ra là bỏ ra! Con mẹ nó anh điếc hả? Con mẹ nó tôi đau bỏ ra... ưm...a...!"
Hắn vẫn coi nhẹ lời nói của cậu, áp hai lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-toi-han-em/2312110/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.