Từ lời kể của Hạ Lâm, Lục Ảnh Quân cảm nhận sâu sắc được sự vô tình của dòng chảy thời gian, cậu cũng đâm ra có chút buồn phiền: bản thân mình là con người, không thể sống mãi cùng với trời đất, sao có thể đi cùng bọn họ đến chân trời góc bể.
Dường như những người mang thai thường dễ thay đổi cảm xúc, bắt được một tia buồn phiền thoáng xuất hiện đó, Hạ Lâm tự nhiên mà biết được cậu đang lo lắng điều gì.
Anh kéo cậu vào lòng ôm, thủ thỉ bên tai: “ Em thực sự xem bản thân mình là người trần mắt thịt ư, có người trần nào lại nhìn thấy được cây thụ thần, khiến thụ thần kết trăm quả, cũng khiến thế giới phải thay đổi, đem linh khí quay lại đất trời”
“ Ý anh là sao” Lục Ảnh Quân mờ mịt hỏi lại.
“ anh không biết thân phận thực sự của em, nhưng anh chắc chắn em không phải người thường, nên đừng lo lắng về vấn đề tuổi thọ” Hạ Lâm yêu chiều vuốt lại mái tóc cho cậu, thơm nhẹ nên trán bảo nhỏ “ trời sắp về đêm, trở về nhà nhé”
Cậu nhẹ giọng vâng một tiếng, trong lòng rối bời vì câu nói của anh: xuất thân thực sự của cậu là gì???
Tối đêm sương mù mờ nhân ảnh, Lục Ảnh Quân đang say giấc trong vòng tay của Hạ Lâm chợt bừng tỉnh, luôn có một tiếng gọi thôi thúc cậu đi theo nó. Càng kỳ lạ hơn khi Hạ Lâm Mỗi lần cậu bật dậy giữa đêm sẽ luôn tính dắt theo nhưng lần này lại không như thế, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-cua-hoang-de/2877524/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.