Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
“Gọi ba dậy.” Thời Mẫn ôm Thời Nguyệt Minh tới phòng khách, đặt bé lên người Lạc Minh Kính.
Tối qua Lạc Minh Kính thức cả đêm để vẽ, bây giờ đang duỗi tay duỗi chân ngủ như chết trên sofa.
Thời Nguyệt Minh lăn bùm lên người Lạc Minh Kính, chậm chạp nói: “Ba…… Dậy.”
Bé con biết nói chậm hơn những đứa trẻ khác, Lạc Minh Kính đã đưa bé tới gặp bác sĩ. Bác sĩ kết luận bé con rất khỏe mạnh, không bị bệnh tự kỷ hay chướng ngại phát âm, cuối cùng, ông kiến nghị ba mẹ nói chuyện nhiều với bé con hơn.
Lạc Minh Kính biến mình thành kho nhạc thiếu nhi nhưng Thời Nguyệt Minh vẫn chỉ nói vài từ đơn giản. Bé rất thích nghe anh nói, chỉ nhìn ánh mắt và biểu cảm thôi là có thể hiểu nhưng công chúa nhỏ chỉ cười, nói vài câu đơn giản, chứ chưa bao giờ hát theo anh.
“Einstein bảy tuổi mới biết nói.” Không biết Thời Mẫn đã đọc từ đâu mà nói an ủi Lạc Minh Kính, “Chỉ cần con bé không bị chướng ngại ngôn ngữ là được, không cần chú ý quá.”
Lạc Minh Kính gác cằm trầm tư: “Thời Mẫn, lúc còn nhỏ em cũng vậy sao?”
“Lúc còn nhỏ em nói rất nhiều.” Thời Mẫn nhướng mày, “Ba mẹ em nói lúc ba tuổi em phát sốt một lần, sau đó mới nói ít.”
“…… Sốt?”
“Không phải.” Vẻ mặt Thời Mẫn không có biểu tình gì, “Là do em trở nên thông minh, cảm thấy nói chuyện với họ rất vô nghĩa.”
“Cứ thế đi.” Lạc Minh Kính nhìn con gái đang tự chơi vui vẻ nói, “Thuận theo tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729736/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.