Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
“Có một thời kì rất dài, tôi quên thời gian, bỏ mặc cuộc sống… Mãi đến khi gặp cô ấy, tất cả đều thay đổi.”
“Nhà thiết kế Lạc, hôm nay trông anh rất vui vẻ, có việc vui gì sao?”
“Tôi làm ba rồi!”
Thời Mẫn bị tiếng cười bên tai làm bừng tỉnh, trên người có một cánh tay vắt qua ôm chặt cô, mà bản thân Lạc Minh Kính mang khuôn mặt tươi cười, vừa ngủ vừa cười liên tục.
Thời Mẫn cười: “Vui tới ngốc luôn rồi hả?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người vui đến mức trong ngủ mơ cũng cười thành tiếng.
Lạc Minh Kính mở mắt ra, trên khuôn mặt mơ ngủ của anh vẫn còn treo nụ cười, anh ôm Thời Mẫn nói: “Vui vẻ.”
“Anh vừa mơ thấy gì? Cười thành tiếng luôn vậy.”
“…Không nhớ nội dung.” Lạc Minh Kính nói, “Nhưng anh làm ba rồi!”
Đây mới là trọng điểm.
Thời Mẫn: “Không phải nằm mơ, là thật.”
“Thật sự thật sự…” Lạc Minh Kính vui vẻ ôm cô vào lòng, hôn một cái sau đó lại nhắm mắt ngủ.
Người mình nhớ thương trong mộng đang nằm ngay bên gối, chuyện làm anh vui vẻ trong mộng, chính là hiện thực.
Đây là giờ phút hạnh phúc nhất.
Ban chiều hai người tới bệnh viện kiểm tra, trong tích tắc nhận được kết quả, Lạc Minh Kính có chút ngơ ngác.
Anh dựa tường rất lâu mới lấy lại bình tĩnh. Thời Mẫn kéo anh về nhà, anh run rẩy đi theo sau, sau đó, anh ôm lấy Thời Mẫn, nở nụ cười muộn.
Anh hỏi: “Kết hôn nhé?”
“Không vội.” Thời Mẫn nói, “Em đang hỏi ý của luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729724/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.