Editor: Mai Beta: Linh Thời Mẫn đứng ở trung tâm phòng vẽ, ngẩng đầu nhìn camera ở góc tường. Lạc Minh Kính từ trên lầu đi xuống, để mèo con xuống, thoáng nhìn theo ánh mắt cô, nói: “Là camera, anh lắp ráp.” “Có thể sử dụng không?” “Tất nhiên, vẫn mở mà, anh nghĩ em biết chứ.” Lạc Minh Kính cười cười. Thời Mẫn vỗ vỗ sofa. “Tới đây ngồi nói chuyện.” Lạc Minh Kính đi qua ngồi xuống, nháy mắt thả bay tâm hồn. Anh im lặng, nụ cười bĩnh tĩnh khi nãy không thể duy trì nháy mắt vỡ vụn, bị sự mê man chiếm chỗ. Thời Mẫn nói: “Anh từng bị tạm giam? Lúc đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.” “Ừm, vì đánh nhau nên bị an ninh trật tự tạm giam.” “Bao lâu?” “Giam mười lăm ngày.” Lạc Minh Kính, “Đúng tiêu chuẩn.” “Sau đó?” “…Tạm giam ba tháng.” “Lý do gì?” Lạc Minh Kính không nói, Thời Mẫn an ủi: “Không sao, không nói được cũng đừng miễn cưỡng chính mình.” “…Em biết.” Bỗng nhiên Lạc Minh Kính mở miệng nói, “Em có biết không? Những lời em nói bây giờ… rất giống chuyên gia cố vẫn tâm lý kia. Anh không sao cả, không nói ra được không phải bởi vì chướng ngại tâm lý, anh đã ổn rồi.” Nói dối, dường như trên mặt Thời Mẫn viết hai chữ này. Lạc Minh Kính ngập ngừng, chậm rãi nói: “Anh xin lỗi vì không nói rõ với em. Tội danh này rất khó nghe, anh không mở miệng được. Nhưng thật ra làm anh không mở miệng nổi, không phải chỉ riêng tội danh này… Tạm giam ba tháng, nói là do quấy nhiễu tình dục nhưng anh chưa bao giờ ra tòa, cũng không có luật sư biện hộ, thậm chí không có chứng cứ xác nhận, thật ra là họ… muốn đòi tiền của nhà anh mà thôi.” Hải thị là thành phố như thế nào? Là một thành phố nhỏ của vùng duyên hải, hầu hết người bản địa làm ăn buôn bán, quan hệ hôn nhân rất hỗn loạn, tư tưởng tuân theo ‘truyền thống’ nên vô cùng trọng nam khinh nữ, sính lễ phải cực nhiều và phụ nữ không được lên mâm trên, họ phải chịu trách nhiệm toàn bộ việc nhà, sinh con trai xong mới được nhận giấy đăng ký kết hôn, đây là quy định ngầm của dân bản địa. Con người lớn lên trong hoàn cảnh bị chà đạp này và hệ thống công an – kiểm sát – tư pháp ở đây càng giống một chuyện cười vớ vẩn. Hải thị nhiều cậu ấm cô chiêu, những kẻ này mang đầy bản sắc vốn có của Hải thị, ăn nhậu gái gú cờ bạc hút chích tất cả họ đều quen thuộc, luật hình sự cấm những hoạt động này nhưng trong mắt bọn họ chỉ là hướng dẫn để làm việc cho dễ, họ sống như con thú mặc lớp da con người. Mà cục công an ở Hải thị cũng thuận theo bản sắc bản địa, triển khai xử lý mọi chuyện theo như cái thứ bản sắc ô uế đó. Công an Hải thị, nơi giao dịch của đám con cháu nhà giàu —– trên đầu dán hai chữ pháp luật, chỉ cần hai tay giao tiền là hai bên tự rõ ý. Đi vào, giao tiền và đi ra, cứ tuần hoàn như vậy. Sau khi Lạc Minh Kính ra khỏi phòng tạm giam của công an Hải thị, nguyên một năm sau những lời nói của cảnh sát vẫn không ngừng lặp đi lặp lại xuất hiện trong mộng của anh: “Sao lại nói là cấu kết với nhau làm việc xấu chứ? Đây là làm việc theo như cầu thôi. Cậu Lạc, cậu muốn trách thì trách không thức thời, con gái người ta đã nói, không cưới cũng được nhưng phải giao 80 vạn không thiếu một đồng thì mới có thể giải quyết riêng tư.” Thời Mẫn vỗ nhẹ anh, Lạc Minh Kính hồi thần, nói: “Có phải rất khó tưởng tượng không?” Anh nói: “Đó là trạng thái bình thường ở nơi anh sống… Một thành phố, một nơi không có bao nhiêu người nghèo và ăn xin, nơi mà số lượng người giàu vượt xa đô thị lớn cấp 1, nơi mà sự bệnh hoạn được xem là bình thường. Nói ra thì chẳng có ai tin, cho nên anh vẫn…” Có miệng mà khó trả lời. Điều đáng sợ nhất là, anh bị một đống chuyện vớ vẩn quấn lấy và nhận hết sự hành hạ của nó, nhưng điều với vấn nhất ở đây phải nói tới nguyên nhân của sự vớ vẩn đó, tất cả mọi người sẽ không tin nó thật sự đã xảy ra. Thời Mẫn hỏi anh: “Minh Kính, rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào?” Mê mang ngăn ngủi qua đi, Lạc Minh Kính muốn mở miệng, lại ngập ngừng một chốc mới từ từ nói: “…Nói anh sờ mó cô ta.” “Bạn từ bé của anh… nghỉ đông năm đó cậu ấy mở một phòng vẽ tranh.” Lạc Minh Kính nhẹ nhàng lắc đầu, bắt đầu kể từ đầu, khe khẽ kể lại cho Thời Mẫn nghe, vô cùng cố gắng nói ra, “Bọn anh có nhận một số học trò phổ thông, thì vào ban nghệ thuật, bọn anh phụ trách giảng bài cho các học sinh. Trong số đó có một nữ sinh, anh… anh không có ấn tượng sâu với cô ta, thật sự… Sau đó đột ngột có một đám người lao vào đập phá đồ đạc… Ba và các anh trai cô bé đó nói trong nhật kí cô bé đó ghi anh sờ người cô bé ấy… Anh ở đồn công an cả đêm, sau đó họ nói nữ sinh kia đã chỉ ra và xác nhận là anh… Không biết, hoàn toàn không biết… Lúc anh ra… đã là mùa thu, anh chưa từng nhìn thấy nữ sinh kia.” Lạc Minh Kính kể đứt quãng câu chuyện, anh bỏ qua rất nhiều vấn đề, câu đầu không phối hợp với khúc đuôi, ngay cả rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì anh cũng không nói ra được, anh né tránh quá nhiều vấn đề, không phải anh cố ý mà là anh không nói nên lời. Thời Mẫn nhớ lại hồ sơ chuẩn đoán bệnh tình chói mắt kia của anh: PTSD, phát tác chậm rãi, lực chú ý của người bệnh dần tan rã, không thể miêu tả chi tiết mọi chuyện, không thể nhớ lại đầy đủ sự việc, đồng thời bị uất ức cấp độ trung bình, cần uống thuốc và can thiệp trị liệu. Thời Mẫn khẽ thở dài, bắt đầu gọt táo, nói: “Lạc Minh Kính, em gọt vỏ không đứt.” Thật may, sự chú ý của anh sẽ bị dời đi nhanh chóng, anh nhìn chằm chằm tay Thời Mẫn một lát, nói: “Em thuận tay trái.” Thời Mẫn đưa quả táo cho anh: “Họ không có chứng cứ sao?” “Quyển nhật kí.” Lạc Minh Kính nói, “…Anh biết dùng những tờ giấy đó để làm chứng cứ là vô cùng khó hơn nữa họ lại không chịu để cô bé kia đứng ra nói, nhưng thật sự không phải như vậy… Sao lại là anh chứ? Không phải anh. Trước tới giờ anh chưa từng chạm vào mông nữ sinh, sao có thể chứ? Nhà anh đúng là không ra gì, chuyện xấu chất đầy, ở Hải thị truyền đủ các chuyện nhưng mẹ anh và những người mẹ kia khác nhau, anh không phải người cặn bã, anh là người, mẹ anh đã dạy anh… Càng không nói tới chuyện sờ ngực.” Anh cắn miếng táo, hít một hơi, bình tĩnh lại và chìm mình vào lặng im. Thời Mẫn hỏi: “Phòng vẽ tranh có mấy giáo viên?” “Có anh và Lý Tưởng.” “Tường trong bay lượn?” Thời Mẫn đưa điện thoại di động ra, mở tin Tiểu Bì gửi tới, Lạc Minh Kính ừ một tiếng. Thời Mẫn nói, “Không phải anh thì chính là cậu ta. Nếu nữ sinh kia không nói dối.” “Hẳn không phải nói dối.” Lạc Minh Kính nói, “Có cô bé nào lại lấy chuyện này ra nói dối chứ? Cho nên anh không rõ… Nhưng cuối cùng cô bé đó lại chỉ ra và xác nhận là anh, có thể là vì tiền.” “Có giải quyết riêng không? Ai đề nghị trước.” Lần này trí nhớ của Lạc Minh Kính không bị thiếu hụt, anh thuận lợi nói rõ: “Sau ngày anh vào cục cảnh sát, là ba và chú cậu của cô gái kia nói ra.” “Anh không đồng ý?” “Có thể đồng ý sao?” Bỗng nhiên Lạc Minh Kính cười lên, “Cô bé đó đòi gả cho anh, ba cô ta kêu anh cưới cô ta, trước hết lấy 80 vạn, còn lễ hỏi thì đưa thêm sau, còn phải cho căn nhà riêng, phải nuôi cô ta học đại học, sau đó bày tiệc rượu cưới cô ta. A… Anh nhớ ra rồi, họ là vì tiền.” Lạc Minh Kính bỗng như tìm được điểm mấu chốt, bỏ qua mờ mịt, mang theo bất đắc dĩ và lửa giận, nói: “Cho nên họ để cho Lý Tường chạy thoát, vì nhà Lý Tường không có tiền, trên cậu ta còn có mấy chị gái. Anh thì không giống vậy, nhà anh có tiền nên có thể mở miệng trả giá.” “Về sau thế nào? Anh không đồng ý, họ hạ điều kiện xuống hay sao?” “…” Lạc Minh Kính ngây ngẩn cả người, anh mơ hồ, “Chuyện này phải tìm ba anh, đây không phải việc anh nói được là có thể viết chi phiếu cho bọn họ được… Không thể nào, nên họ cần phải đi tìm ba anh. Sau đó cũng không nói chuyện kết hôn nữa, ừ… Sau đó… Hình như chỉ nói đưa 80 vạn sẽ giải quyết riêng, kêu anh gọi điện thoại cho ba, đưa 80 vạn sẽ thả anh ra ngoài, không đưa sẽ tố cáo anh. Anh còn nhớ họ có tới trường học tìm Thiến Thiến, có thể vì họ không tìm thấy ba anh.” Vì sao lúc đó, không tìm thấy Lạc Hợp Cường chứ? Ông ta đang vội vã làm gì? Vì sao bỗng nhiên họ lại không đề cập tới chuyện kết hôn chứ? Lạc Minh Kính ngây người một lát, bỗng nhiên rơi lệ. Nghĩ ra rồi, là vì mẹ không còn nữa. Di động Thời Mẫn rung lên, là Thời Sở gọi điện thoại tới, Thời Mẫn vừa xem xong bưu kiện Tiểu Bì gửi tới. Lạc Minh Kính ở ngay bên cạnh, cuộn mình ngủ trên giường. May mà anh uống rượu, lúc mệt sẽ nhắm mắt lại ngủ. “Ba mẹ kêu em về.” Thời Sở nói, “Ba có vẻ hơi giận, em chuẩn bị sẵn sàng đi.” “Ba mẹ thấy rồi hả?” “Chú hai à, việc thấy weibo á? Ba mẹ phải mù thế nào mới không thấy hả?” Thời Sở nói, “Đứng ngay đầu top kèm thêm chứ bạo, anh trai em đã ném ra ba tin lớn cùng lúc mà vẫn không thể ép nó xuống hàng bạo được, không thể phân tích rõ độ thật giả của nó.” Thời Sở tung tin hot rồi thị phi về mấy diễn viên trụ cột của đối thủ lên, cho dù thông tin vô cùng oanh tạc nhưng cũng không thể chia bớt độ nóng của cái tin kia là bao. “Em nghĩ ra đối sách chưa, vẫn còn lo lắng nó?” Thời Sở nói, “Nghĩ không ra thì về ứng phó ba mẹ trước, đầu anh đau lắm rồi. Cả đêm hôm qua không ngủ, anh sắp bị tức chết mà…” “Em đã liên hệ luật sư Hoàng nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Em đã bảo Tiểu Bì đi tìm cô học sinh ở phòng vẽ năm đó, em muốn chờ bên anh ấy chuẩn bị tốt thì mới để luật sư Hoàng đứng ra.” Thời Mẫn nói, “Trọng điểm là công an Hải thị không làm tròn trách nhiệm.” “…” Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, cũng không biết Thời Sở đang châm chọc hay xúc động: “Trâu bò lắm, dám đặt tiêu điểm lên bộ máy chính phủ quốc gia. Thời Mẫn, nếu làm không tốt sẽ chết.” “Chết không được.” Thời Mẫn nói, “Sớm muộn gì cũng phải xử lý bọn họ.” “Em tin cậu ấy?” “Anh cảm thấy anh ấy là loại đàn ông sẽ sờ mó ngực của thiếu nữ vị thành niên sao?” Thời Sở ha ha: “Tội phạm giết người cũng biết khóc biết cười cũng biết làm trò nói trên có mẹ già 80 dưới có đứa con 3 tuổi. Còn không bằng em đi tìm Lý Tường, dùng tiền bạc đè bắt anh ta ra nhận tội.” Quả nhiên, Thời Sở cũng không ngoan ngoãn dừng tay, anh cũng đang chú ý chuyện này. Đồng thời, thông qua câu này có thể xem ra, tốc độ điều tra cũng không thu gì Thời Mẫn. “Em đang thu xếp.” Thời Mẫn nói, “Năm nay Lý Tường kết hôn, đối tượng kết hôn lại là sinh viên năm tư ở Hải thị, chuyên ngành vẽ tranh sơn dầu, nhà gái có nhiều người làm bên công – kiểm – pháp ở Hải thị. Cô ta tên là Lưu Dung, chính là cô gái năm đó nói mình bị Lạc Minh Kính quấy rối tình dục.” Thời Sở kịp phản ứng, anh mắng một câu: “Chú hai, lần sau chú có tìm đàn ông thì tìm một người bối cảnh gia đình đơn giản và hoàn cảnh sống bình thường một chút được không? Sao những người nơi cậu ấy sinh sống đều là những đóa hoa bất thường vậy hả?” “Không có lần sau đâu.” Thời Mẫn nói, “Em sẽ đưa anh ấy ra khỏi hoàn cảnh phức tạp đó, cho anh ấy một gia đình có hoàn cảnh đơn giản.” Tiểu Bì gửi tới tiến triển mới: “Đã khơi thông, học trò cũ của phòng vẽ tranh bằng lòng lên tiếng, em sẽ lấy ba người trọng điểm, buổi tối đăng lên.” Cùng lúc đó, Fiona cũng gọi tới: “Chị!! Lên weibo!! Em gái!! Em gái đăng một bài văn dài…” Cô bé thổi nước mắt nước mũi dính trên mặt, “Lili, cho mình tờ khăn giấy với… Chị, chị nhanh xem đi! Bộ phận giao tiếp của chúng ta cũng sẽ theo vào, share tin này. Đề tài mới đều đã lên sẵn rồi, tức chết người mất!” Hứa Thiến Thiến. Thời Mẫn mở weibo Mỉm cười – Duyên dáng. Trạng thái mới đăng là một bài văn dài, Thời Mẫn nhìn qua một lượt, thả tay xuống chậc một tiếng, ấn huyệt thái dương. “…Không tốt.” Cô ngẩng đầu, rút tờ khăn giấy. Thiếu chút nữa đã khóc. Rất nhiều người share bài văn dài kia, đa phần là fans Lạc Minh Kính và cũng có bạn bè trên mạng xem náo nhiệt. “Tức đến khóc, đau lòng…” “Nếu cái này là sự thật, vậy tôi không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói trên thế giới này có quá nhiều cặn bã.” “Người tốt lại bị buộc chết như vậy, tôi tình nguyện anh ấy xấu xa thêm một chút.” “Khốn kiếp! Cầu có người thịt ra thông tin Lý Tường, Lưu Dung còn có tên đồn trưởng rác rưởi họ Lưu kia, tôi muốn dùng internet bạo lực họ!” “Thật… Ngoại trừ một chữ thảm ra không còn từ khác để nói.” “@Công an Hải thị @Công an Hải thị @Công an Hải thị, yêu cầu điều tra!!” “@Trường đại học T yêu cầu điều tra chuyện @giáo sư Kha Qua ăn cắp tác phẩm của sinh viên, lợi dụng chức quyền để bày mưu tính kế cho cháu ngoại của mình Vương Chấn Vũ cướp đi Tinh Quang Hạc!” “Lần đầu tiên tôi không muốn tin chuyện này là thật, đau lòng tới mức không thở nổi.” Mỉm cười – Duyên dáng: Chính danh cho anh tôi. Thấy Vương Chấn Vũ phỉ báng vũ nhục, tôi thật sự không nhịn được, vì lẽ gì?! Vĩ lẽ gì mà ở thế giới này, kẻ ty tiện bỉ ổi lại có thể sống thoải mái dễ chịu được cả danh lợi? Cơ bản là trời xanh không tồn tại, năm năm nay, mỗi lần nhìn lên trời, tôi đều muốn mắng ông trời mắt mù. Mấy năm nay, những kẻ ty tiện bỉ ổi kia vẫn sống như cũ, còn người tốt thì bị bức tới đường cùng, hôm nay còn bị tên hèn hạ này cắn ngược lại, hắt nước bẩn. Anh tôi chưa bao giờ xâm hại học sinh nữ, cũng không phải người thích trẻ em! Anh tôi bị các người bắt tay vu khống hãm hại! Tuyên bố [Bài văn weibo dài] năm năm này, anh tôi đã phải trải qua những gì. Tôi là Hứa Thiến Thiến học ngành thiết kế trang phục đại học T, là người Hải thị, là em gái của Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh, học năm tư, tư liệu là thật, mọi người có thể kiểm chứng. Những lời tiếp theo, mỗi câu đều là sự thật, nếu tôi nói dối lời nào, Hứa Thiến Thiến tôi không chết tử tế! Thấy Vương Chấn Vũ đăng weibo mà tức tới mức run tay, Vương đê hèn, câu này là gọi chứ không phải chửi, mày chính là Vương đê hèn! Hôm nay tôi sẽ nói ra toàn bộ sự thật, cho mọi người nhìn xem, kẻ đáng chết là ai! Được, trước hết tôi cho anh vào sổ với tội ăn cắp. Anh nói anh tôi chưa tốt nghiệp, anh tôi bị anh lấy mất Tinh Quang Hạc là đáng đời, mẹ nó lương tâm củ anh cho chó ăn rồi sao?! Anh còn mặt mũi mà nói như vậy?! Anh có dám đặt tay lên tim mà nói không? Vương Chấn Vũ học ngành thiết kế trang phục đại học T, là cháu ngoại của tên chó giáo sư Kha Qua, anh dám dùng nick ảo nói anh tôi bằng cấp thấp, anh có cái gọi là da mặt không? Anh dám đăng bảng điểm của mình lên không? Bậc thầy quốc tế danh tiếng chỉ được 60 điểm trong cuộc thi, đến tận tháng tư anh còn chưa vẽ được một nét cho bài tốt nghiệp, ông cậu Kha Qua kia của anh không biết xấu hổ nhét anh vào chung tổ làm bài tốt nghiệp với anh tôi. Được thôi, vì bằng tốt nghiệp, anh tôi để anh làm chung. Bác gái tôi bị chứng uất ức nặng nhiều năm, nửa học kỳ năm tư anh tôi đều ở nhà, ở Hải thị làm bài tốt nghiệp. Anh tôi gọi anh tới, nói bao nhiêu lần, nếu anh muốn thêm tên vào, có thể, anh tới Hải thị, ăn ở anh tôi bao nhưng ít nhất anh phải làm một chút gì đó cho bài tốt nghiệp. Nhưng anh là ông lớn mà, anh chỉ muốn ở đại học T đợi, anh tôi đưa bản thảo đầu tiên, anh chưa từng xem; anh tôi giao bản thảo thứ hai, ngay cả nhìn anh cũng không hiểu. Thật hay quá, anh tôi xảy ra chuyện, bị người ta vu khống ngồi tù, anh sợ không tốt nghiệp được nên vỗi vã chạy tới Hải thị. Kết quả chạy tới rồi cũng không hỏi chuyện anh tôi mà tới thẳng phòng tranh của anh tôi trộm bản thảo thứ ba đi. Máy tính anh tôi có mật mã, anh không mở được thế là anh đập bể nó rồi đổ nước lên bàn phím. Vương Chấn Vũ anh tự nói đi anh có phải đồ cặn bã của xã hội không? Bị tôi bắt được, anh liền đánh tôi, đập đầu tôi, đá bụng tôi, vừa tát vừa mắng tôi, mày là đồ chó! Đồ bỏ đi! Ngày đó tao tới tháng, Vương Chấn Vũ mày nói mày còn không phải đồ cặn bã sao?! Mày và Kha Qua, cướp bài tốt nghiệp của anh tao nhưng hoàn toàn không biết giá trị của nó, thấy nó đoạt giải, Vương Chấn Vũ mày bèn dùng nó xin học bổng đi Italy. Kha Qua tạo cho mày một vị trí xin du học chi phí do nhà nước tài trợ, một thằng thi tiếng anh cấp bốn tới ba lần vẫn không qua mà mày còn có mặt mũi lấy đồ của anh tao đi du học?! Tháng chín anh tôi ra, hỏi Kha Qua chuyện tốt nghiệp giải quyết thế nào, Kha Qua đúng là một thằng hèn hạ lớn, ông ta chột dạ không dám nhận điện thoại của anh tôi, anh tôi đến trường học mới biết được bài tốt nghiệp của anh ấy bị người ta cướp mất, tên bị xóa đi, tới cả giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng không có! Anh tôi đã làm gì sai kia chứ? Có sai thì cũng sai chỗ bị những kẻ hèn hạ này tính toán! Lý Tường, được rồi, rốt cục cũng tới phiên anh. Anh làm bạn với anh tôi từ tiểu học, ba anh làm thợ xây ngã xuống từ cần cẩu chết, bác gái tôi xót cho anh và mẹ anh nên giải quyết chỗ ở cho các người, nộp tiền thuốc men cho các người, đám tang ba anh đều do nhà chúng tôi bỏ ra, anh tôi thật lòng thật dạ coi anh là bạn đối tốt với anh. Năm tư đại học đó, anh hỏi anh tôi nói muốn lấy tiền mở phòng vẽ trang Được. Anh tôi cho, ai bảo nhà anh khó khăn. Anh tôi làm bài tốt nghiệp cũng ghi tên anh vào, mỗi lần nói chuyện với người khác đều nói là có phần linh cảm sáng tác của anh. Được, coi như anh có một phần. Nhưng mẹ nó sao anh dám làm thế với anh tôi? Mày đi dạy vẽ lại nghĩ cách lợi dụng tán gái, kết quả người ta tới đập nát phòng vẽ, anh sợ, mẹ nó mày đi nói dối là anh tao quấy rối học trò. Đúng vậy, anh tôi là phú nhị đại, mà phú nhị đại đều cặn bã cho nên anh tôi cũng thành cặn bã. Mày và con tiện nhân Lưu Dung kia, hai đứa chúng mày thông đồng một giuộc chỉ nhận anh tao sờ ngực nó. Chứng cứ chính là nhật kí của Lưu Dung! Lưu Dung mày bị Lý Tưởng sờ mó lại không dám nói, mày viết nhật kí rồi để thằng cha bỏ đi của mày nói mày bị anh tao làm nhục, dẫn đám anh trai học trường cảnh sát kia tới đập bể cửa hàng nhà tao, còn có thằng cậu làm đồn trưởng kia của mày nữa! Thủ sẵn anh tao không rời, muốn tao đi đòi tiền bác trai, nhà mày lợi hại lắm, muốn hai trăm vạn, còn phải khua chiêng gõ trống rước mày vào cửa, sao chúng mày không bị nghẹn chết đi! Mày tới chỗ bác gái tao gây sự ồn ào, giả vờ như thật, khóc than nói anh tao lột đồ mày, ngủ mày, bác gái tao vốn bị bệnh, người trong gia đình đều biết, người ở Hải thị tất cả đều biết! Bác gái tao để ý thanh danh nhất, nhà mày gây sự xong rời đi, bác gái tao cũng không sống nổi nữa, trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống. Xong. Chúng mày không dám nói chuyện kết hôn nữa, sửa lại đòi 80 vạn, có 80 vạn mới thả anh tao ra. Nếu không đưa tiền chúng mày sẽ tới gây sự với tao, bắt tao phải lấy tiền ra. Mấy ngày trước khi tao thi đại học, chúng mày lại gây chuyện, kéo bè ké cánh tới trước cổng trường, còn treo cả biểu ngữ. Anh tao ở trong tù bị đãi ngộ thế nào? Trả tiền cơm nước nhưng tụi bay đâu có cho ăn. Đến giờ ăn thì kéo đi thẩm vấn, bắt anh tao thừa nhận tội quấy rối tình dục, anh tao nào có tội hả? Mười lăm ngày không đưa tiền thì hai mươi ngày, hai mươi ngày không đưa tiền thì ở tiếp ba tháng. Được lắm, bắt nạt chúng tao thiếu kiến thức pháp luật à, ai phán ba tháng hả? Có phán quyết của toà án sao? Lột quần áo, xâm hại tình dục chính là quấy rối tình dục, bọn mày không có chứng cứ, từ bỏ 80 vạn, đòi bác cả tao 30 vạn, cuối cùng chỉ cần 3 vạn là có thể đuổi các người đi. Còn anh tao ở trong tù bị hành hạ tới viêm phổi các người mới thả ra. Tháng năm đi vào, ngày bảy tháng chín mới ra, giấy giam giữ hay kết án đều không có, các người dám giam trái phép lâu như vậy!! Sau khi anh tôi ra ngoài, mẹ đã mất, không có bằng tốt nghiệp, không có tiền đồ, cũng không còn thanh danh, có giải thích thế nào cũng không rõ. Anh tôi ở trong tù bị đánh chịu trói, bị thương toàn thân, ra khỏi đó chúng mày không thèm thông báo, không ai biết đi đón, một mình anh tôi về nhà, người bị sốt cao, về đến nhà thấy di ảnh của bác gái tôi thì trực tiếp ngã xuống! Hai năm sau khi xảy ra chuyện, ngay cả nói anh tôi cũng không thể, cũng không đứng lên được nhưng vẫn nhớ rõ tôi không thi đại học, đòi phụ đạo kỹ năng để tôi thi, phụ đạo tôi học văn hóa. Lúc đó anh ấy chỉ có thể làm duy nhất một chuyện này. Anh ấy ngủ không yên, đêm đêm mất ngủ. Tụi mày nói đi, tụi mày còn không phải đồ bỏ đi sao? Chờ tới lúc tôi thi đậu đại học T, anh tôi mới cùng tôi đi ra ngoài. Sau đó anh bị hậu chấn tâm lý, bị chứng uất ức nghiêm trọng, suốt một năm ròng không thể rời khỏi thuốc! Anh tôi đã trêu ai chọc ai hả? Anh ấy bị những tên cặn bã này hãm hại tính toán, cái gì mà công an Hải thị chứ, đó chính là nơi tụ tập của một đám côn đồ lưu manh! Gã phạm tội và người bị hại hợp tác với nhau chỉ vào anh tôi, một thằng vì thoát tội, một đám vì tiền bạc! Chúng mày thật ngon quá! Vì sao lòng dạ con người lại dơ bẩn như vậy? Vì sao! Còn có mày nữa Vương Chấn Vũ, kẻ nhân cháy nhà, đến hôi của của chính là tột cùng của tiểu nhân! Còn có mặt mũi nói anh tôi! Sao các người không đi chết hết đi?! Sao các người không chết đi?! Vì sao các người còn mặt mũi sống hả? Vì sao? Đi kèm với một bài weibo dài là một phần tài liệu điều trị tâm lý của Lạc Minh Kính, đơn thuốc và thuốc của anh được Hứa Thiến Thiến chụp lại, trang bìa là tấm ảnh Lạc Minh Kính ngồi ngẩn người trên sofa ôm di ảnh mẹ anh, ảnh chụp rất mờ, hoàn toàn không chỉnh tiêu điểm*. *tiêu điểm: giống như khi các bạn chụp ảnh hay lấy nét vậy đó. Thời Mẫn thở sâu một hơi, nói: “Vẫn rất tức giận.” Trong lòng ngũ vị tạp trần, đau lòng, khổ sở, tức giận, cuối cùng đã hợp lại thành sự phẫn nộ. Thời Sở lại gọi điện thoại tới, nói một hơi dài, nói ba mẹ cũng đã xem, bảo Thời Mẫn và Lạc Minh Kính về nhà, Thời Sở hỏi cô: “Tính làm thế nào?” Làm sao giờ đó hả? Thời Mẫn trầm giọng nói: “Từng đứa một.” Linh: Nói một chút về xưng hô trong bài: Trong chương này, bạn sẽ đọc thấy nhiều chỗ xưng hô “tôi – các người, anh, cậu cô” và có nhiều đoạn xưng thành “tao – mày, chúng bay, tụi mày, bọn mày” ..v…vv.. L beta lại theo dòng cảm xúc của nhân vật mà mình cảm nhận khi beta bài. HTT đăng bài viết chính danh cho anh trai vào cô ấy đăng trong tâm thái rất tức giận đi đôi với đó là sự đau lòng cho anh mình. Và vì thế xưng hô sẽ hỗn loạn, tất nhiên nó sẽ hỗn loạn trong suy nghĩ còn khi viết ra tiếng Trung chỉ có “wo – ni” nên khi beta L sẽ sửa lại. Thực tế ban đầu trong bài đăng của em gái, L định sửa hết lại thành xưng hô “tao – mày, chúng bay, tụi mày, bọn mày” nhưng mà nó hơi thẳng quá và dễ mất lòng người đọc nếu đây thực sự là một bài đăng trên mạng xã hội, ví dụ như facebook ở mình. Do đó L sửa lại chỉ để một số đoạn cảm xúc cao thành xưng hô này còn lại thì để phần trên cho nó văn hóa. Ahihi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]