Editor: Mai
Beta: Linh
Thời Mẫn đứng ở trung tâm phòng vẽ, ngẩng đầu nhìn camera ở góc tường.
Lạc Minh Kính từ trên lầu đi xuống, để mèo con xuống, thoáng nhìn theo ánh mắt cô, nói: “Là camera, anh lắp ráp.”
“Có thể sử dụng không?”
“Tất nhiên, vẫn mở mà, anh nghĩ em biết chứ.” Lạc Minh Kính cười cười.
Thời Mẫn vỗ vỗ sofa. “Tới đây ngồi nói chuyện.”
Lạc Minh Kính đi qua ngồi xuống, nháy mắt thả bay tâm hồn.
Anh im lặng, nụ cười bĩnh tĩnh khi nãy không thể duy trì nháy mắt vỡ vụn, bị sự mê man chiếm chỗ.
Thời Mẫn nói: “Anh từng bị tạm giam? Lúc đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.”
“Ừm, vì đánh nhau nên bị an ninh trật tự tạm giam.”
“Bao lâu?”
“Giam mười lăm ngày.” Lạc Minh Kính, “Đúng tiêu chuẩn.”
“Sau đó?”
“…Tạm giam ba tháng.”
“Lý do gì?”
Lạc Minh Kính không nói, Thời Mẫn an ủi: “Không sao, không nói được cũng đừng miễn cưỡng chính mình.”
“…Em biết.” Bỗng nhiên Lạc Minh Kính mở miệng nói, “Em có biết không? Những lời em nói bây giờ… rất giống chuyên gia cố vẫn tâm lý kia. Anh không sao cả, không nói ra được không phải bởi vì chướng ngại tâm lý, anh đã ổn rồi.”
Nói dối, dường như trên mặt Thời Mẫn viết hai chữ này.
Lạc Minh Kính ngập ngừng, chậm rãi nói: “Anh xin lỗi vì không nói rõ với em. Tội danh này rất khó nghe, anh không mở miệng được. Nhưng thật ra làm anh không mở miệng nổi, không phải chỉ riêng tội danh này… Tạm giam ba tháng, nói là do quấy nhiễu tình dục nhưng anh chưa bao giờ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729710/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.