Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
Lạc Minh Kính thấp thỏm cả một ngày, kết quả mẹ vợ không tới. Trái lại Thời Mẫn, khí định thần nhàn* nằm trên ghế sofa húp canh gà, ăn bánh ngọt, ngắm nhìn Lạc Minh Kính, trông rất khoan thai tự đắc, như tiến vào cuộc sống thanh nhàn kỳ về hưu trước tuổi.
*khí định thần nhàn: bình tĩnh.
Ăn cơm chiều xong, Lạc Minh Kính lấy hết dũng khí, hỏi một câu mấu chốt: “Em muốn ngủ lại sao?”
“Ừm.” Thời Mẫn gật đầu.
Lạc Minh Kính khó xử: “Nhưng mà… chỗ anh không có phòng.”
Thời Mẫn chỉ nhìn anh cười không nói gì.
Cô muốn ngủ lại, còn có thể ngủ ở đâu nữa? Chỉ có thể ngủ trên giường của anh.
Bởi vì cửa tiệm nhỏ, nên giường của Lạc Minh Kính cũng không lớn, tự anh lắp cái giường nhỏ hợp với phòng ngủ, nếu hai người cùng ngủ vậy nhất định phải nằm sát vào nhau.
Thời Mẫn chỉ chỉ tai anh, thong thả nói: “Đỏ cả tai rồi, thẹn thùng sao? Em thì không thể chờ đợi được.”
Giọng điệu vô cùng hài hước.
“…Không làm vậy được không?” So ra, Lạc Minh Kính lo lắng tựa như anh là con gái nhà lành bị chọc ghẹo, mắc cỡ ngại ngùng sợ bị kẻ háo sắc sàm sỡ.
“Ở chung với bạn gái.” Thời Mẫn chỉ vào bản thân, rồi chỉ Lạc Minh Kính, “Anh là bạn trai em, vô cùng bình thường.”
“Chỗ anh chỉ có một cái giường và một cái chăn…”
“Vậy càng tốt.”
“Anh nghĩ em…” Lạc Minh Kính nói, “Anh nghĩ em không đến thật.”
Theo hiểu biết của anh về Thời Mẫn, cô chỉ đơn thuần là có ham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tinh-chan-dai/729692/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.