Mạnh Hạ từ trong phòng săn sóc đặc biệt trở về, tâm tình càng ngày càng trầm trọng. Cô nỗ lực bình ổn những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhưng mà vẫn không chịu được, cứ nhớ tới bộ dáng của Từ Dịch Phong, lặng thinh như thế. Anh ta có thể nào phải nằm ở đó cả đời hay không? Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở hắt ra một hơi. Cuộc sống thật đúng là nhàm chán.
"Cậu trở lại, không nhìn một chút xem cứ một phút đã thở dài bao nhiêu lần?" Tiêu Ất kéo túi hành lý ra: "Hai đứa nhỏ kia đâu rồi?"
"Mẹ của Từ Dịch Phong nói để hai đứa ở lại chơi một chút." Mạnh Hạ nhàn nhạt nói ra.
Tiêu Ất cười cười, ngay sau đó vẻ mặt đã hơi ngưng đọng lại: "Nhạc Nhạc, với đứa bé đó có tính toán gì không?" Trong lòng Tiêu Ất cho rằng, kỳ thật thì đứa bé ấy mới đúng là đáng thương. Nhất là hai ngày trước được trở về nhà, phần lớn là bị Nhan Ngải Ưu hù dọa nên nửa đêm thường giật mình tỉnh dậy, khóc lóc đòi mẹ. Lần đó tiểu nha đầu ôm cô ấy, khóc đến nỗi thở không ra hơi: "Dì Ất Ất, dì Nhan nói con là con gái của dì ấy, mẹ không phải là mẹ của con, có phải thật sự như vậy hay không?"
Hơn nữa sau khi Mạnh Lãng trở về, tiểu nha đầu thường sợ hãi mà len lén đánh giá Mạnh Lãng, cô bé cũng từng hỏi qua Tiêu Ất: "Mẹ thích ca ca, cậu cũng thích ca ca. Tất cả mọi người đều thích ca ca, vậy có phải là không thích con phải không?" Tiêu Ất chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói một hồi.
Từ đó, đứa nhỏ này đã thoáng thay đổi, 5 tuổi đáng lẽ là còn rất nhỏ, nhưng mà lớn lến trong một gia đình đơn thân nên bé con đã nhạy cảm dị thường. Bé con sẽ dè dặt nịnh nọt Mạnh Lãng, bé con thậm chí còn mất đi dũng khí khi muốn làm nũng với Mạnh Hạ.
"Tiểu Hạ, tớ không biết nên nói cái gì đây? Nhạc Nhạc là chúng ta cùng nhau nuôi lớn, lúc trước đặt tên cho con bé là Vô Ưu, biệt danh là Nhạc Nhạc, chính là hy vọng cả đời của con bé thật vui vẻ đáng yêu. Nhưng mà xem đi, bây giờ cậu có nhìn ra được không? Cho dù cậu có quan tâm đến nó, nhưng đứa bé kia đã bắt đầu thay đổi. Cậu muốn đối tốt với con bé, nhưng mà hầu như tất cả đã lệch khỏi quỹ đạo của nó rồi. Tớ không có tư cách gì để nói này nói nọ, nhưng mà khi tới nhìn thấy con bé đối với tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời và còn nịnh nọt yêu thương, lòng tớ đau….." Tiêu Ất níu lấy ngực, nói ra một cách bất đắc dĩ.
Mạnh Hạ cũng đau xót như bị khoan tin, cô cười khổ một cái: "Thực xin lỗi, Ất Ất, trong khoảng thời gian này tớ đã sơ sẩy con bé."
Tiêu Ất lắc lắc đầu: "Chuyện này không phải là lỗi của cậu, nhưng mà cứ tiếp tục như vậy nữa thì Nhạc Nhạc, đứa bé đó khi lớn lên sẽ trở thành cái dạng gì, cậu đã nghĩ tới chưa? Mạnh đại ca, anh ấy mới là cha của con bé, vậy mà anh ấy lại đối với Nhạc Nhạc như thế nào cơ chứ, tất cả sai lầm đều là một tay Nhan Ngải Ưu gây ra, nhưng mà đứa nhỏ thì có lỗi gì? Tiểu Lãng có thể được mọi người yêu thương, còn Nhạc Nhạc lại không thể sao? Là giấy thì vĩnh viễn không gói được lửa, một ngày nào đó khi con bé biết được thân thế của mình, đến khi đó, cậu để cho con bé nghĩ như thế nào về chính nó? Mẹ nó là người bị bệnh thần kinh, cha nó lại không cần nó? Còn người mẹ hiện tại, thật ra chỉ là cô của nó mà thôi."
Mạnh Hạ thở dài một cái, cuống họng nghẹn ngào khóc chịu, cô mở miệng muốn nói, còn chưa có bắt đầu thì ngay lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.
Mạnh Tiêu đi tới.
Trong nhất thời, không khí như đã ngưng đọng lại.
"Tiêu Giáp bận một số việc, anh đến đón các em." Vẻ mặt của Mạnh Tiêu vẫn lạnh nhạt trước sau như một. Tiêu Ất liếc vài cái, cô ấy từ trước đến hay có hơi sợ Mạnh Tiêu, nghiễm nhiên xe Mạnh Tiêu như là anh trai lớn. Nhưng lời kia cô đã to gan nhằm vào anh mà nã pháo, cô ấy liền cúi đầu, buồn bực chào một câu: "Mạnh đại ca……"
Giọng nói của Mạnh Tiêu không hề thay đổi: "Tiểu Hạ, em đi đón mấy đứa nhỏ trước."
Mạnh Hạ lần này đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Ất có chút không được tự nhiên, cô ấy cười cười khô khốc. Sau khi cười xong, mới phát hiện là mình thật giả tạo: "Mạnh đại ca, anh có khát không, em lột cam cho anh, rất ngọt." [=)) Tiêu Ất dễ thương ah]
Mạnh Tiêu xoa xoa cái trán, vẻ mặt dần dần thả lỏng: "Ất Ất, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút." Anh trong lúc vô tình đã nghe được lời nói của Tiêu Ất, trong lòng cũng rất bị tác động.
Tiêu Ất vẫn là cầm một quả cam làm đạo cụ, dầu gì cũng không cần phải lo lắng, Mạnh Tiêu là người rất tốt. Nhưng mà cô ấy từ nhỏ khi nhìn thấy anh là liền cảm thấy khẩn trương, hơn nữa Mạnh Tiêu đã từng là dân anh chị ở trên đường, anh ấy bây giờ so với trước kia lại càng lạnh hơn. Tiêu Ất đã từng nghe Tiêu Giáp khoe khoang, Mạnh Tiêu đã từng một mình ra mặt giải quyết vấn đề, lúc ấy sự kiện này, phải là người ở Tam Giác Vàng thì đều biết. Cho nên khi Mạnh Tiêu muốn rửa tay gác kiếm quay đầu, lão Đại mới một mực không chịu buông tha.
"Anh… Nhạc Nhạc……" Mạnh Tiêu thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ: "Anh và đứa nhỏ đã thiếu gần gũi, kỳ thật anh cũng không biết phải làm như thế nào để gần gũi với con bé. Đứa bé ấy rất sợ anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều như chuột nhìn thấy mèo." Thân thể của anh hướng ra phía sau, ngả vào lưng ghế sô pha: "Chuyện về Nhan Ngải Ưu, em cũng đều hiểu rõ ràng. Nhìn thấy Nhạc Nhạc, anh sẽ vô thức nghĩ tới tất cả những việc mà Nhan Ngải Ưu gây ra cho Tiểu Hạ." Ngón tay của anh từng cái từng cái gõ lên ghế sô pha, gương mặt nghiêm túc kia càng trở nên thâm trầm.
Tiêu Ất lột trong quả cam, ngẩng đầu lên nhe răng cười một cái với anh: "Mạnh đại ca, anh nếm thử không?"
Mạnh Tiêu đưa tay tiếp nhận, nhưng không có ăn.
"Nhan Ngải Ưu đã làm tổn thương đến rất nhiều người." Tiêu Ất lặng lẽ nói ra, nhưng trong lời nói lại có có điều gút mắc không nói ra được: "Nhưng mà Nhạc Nhạc là vô tội nhất, Mạnh đại ca, anh thật sự không muốn nhận Nhạc Nhạc sao?"
Những lời này của Tiêu Ất đã chạm vào trong tâm khảm của Mạnh Tiêu, Nhạc Nhạc sinh ra chưa được bao lâu, đã bị anh đưa đi. Đã nhiều năm như vậy, Mạnh Tiêu đúng là đã làm thua thiệt con bé, nhưng mà, trên đời có rất nhiều chuyện luôn nằm ngoài tầm kiểm soát của người khác, chẳng hạn như, anh chưa từng mong đợi sẽ có một đứa con như vậy. [T^T… nhưng mà anh đừng có thờ ơ quá như thế.]
Ánh mắt của Mạnh Tiêu thoáng chốc đã ám chìm như biển sâu, anh nhìn chằm chằm vào con búp bê để ở đầu giường, một lúc lâu sau mới dời tầm mắt đi.
Tiêu Ất hé miệng ra, cắn một miếng cam, thực là khổ tâm nha!
**************************
Ở phòng bệnh của Đàm Dĩnh. [Sức khỏe của bà ấy không tốt nên cũng phải nhập viện luôn.]
Con trai của Từ Tiểu Táp so với Nhạc Nhạc và Mạnh Lãng thì lớn hơn hai tuổi, ba đứa bé khó có dịp được chơi cùng một chỗ.
"Hạo Hạo, lấy cái kia cho em." Tiểu Lãng nắm đại cục ở trong tay, Hạo Hạo lập tức mang thứ đồ đó đưa cho nhóc con: "Em trai, em đây là đang xếp cái gì vậy?"
"Đây là nhà của em."
"Ca ca, anh thật là lợi hại." Nhạc Nhạc hâm mộ trầm trồ.
Đàm Dĩnh ngắm nhìn ba đứa bé, khóe miệng mang theo một nụ cười thư thái.
"Tiểu Lãng y như Từ Dịch Phong, còn nhỏ như vậy đã biết sai khiến người khác làm việc." Từ Tiểu Táp cảm thấy bất đắc dĩ, thằng nhóc nhà cô ở nhà là bá chủ một phương, bây giờ ngược lại còn trở thành thuộc hạ của em trai. [=))]
"Nhạc Nhạc, đứa nhỏ này là Mạnh Hạ tự mình nuôi?" Đàm Dĩnh hỏi ra.
"Cô ấy để đứa bé gọi Dịch Phong là ba ba, xem ra là muốn coi Nhạc Nhạc như con của mình." Từ Tiểu Táp nhìn vào Nhạc Nhạc, tiểu nha đầu này rõ ràng là làm cho người ta vừa thương vừa yêu.
"Mạnh Tiêu cũng không có nói gì sao?"
"Năm đó Mạnh Hạ bị tai nạn xe, Mạnh Tiêu đưa con gái của mình cho Mạnh Hạ nuôi, nếu không phải là có anh ta thì Mạnh Hạ cũng khó sống được cho đến hôm nay. Có được một ca ca như vậy, cũng là diễm phúc của Mạnh Hạ."
Đàm Dĩnh cười khẽ, tâm tình ẩn chứa ở bên trong làm cho Từ Tiểu Táp có chút khó hiểu.
"Mạnh Tiêu cũng là một người cố chấp, đáng tiếc, đáng tiếc…" Hai chữ "đáng tiếc" của Đàm Dĩnh lập tức làm cho Từ Tiểu Táp giật mình. Trong đầu của cô nhanh chóng linh hoạt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy.
Từ Chiến từ cuộc họp trên tỉnh về là chạy tới bệnh viện, chỉ thấy mệt mỏi, lúc bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy mấy con búp bê non nớt đang hòa thuận vui vẻ chơi trên mặt thảm, ông nhất thời đứng sững ở cửa.
"Thủ trưởng, có gì cần dặn dò sao?" Từ Tiểu Táp nghịch ngợm nói ra.
Từ Chiến thoáng nhìn, liền không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc: "Đứa nhỏ này là con nhà ai?"
Đàm Dĩnh nhìn qua: "Lão Từ, ông xem đứa nhỏ này giống ai?"
Từ Chiến ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận ngắm nhìn Tiểu Lãng và Nhạc Nhạc. Từ Tiểu Táp đi pha cho ông một ấm trà.
"Dù sao thì cũng không giống bà." Từ Chiến bình tĩnh nói ra.
Đàm Dĩnh hung hăng trừng mắt với ông một cái.
Từ Chiến giật mình, một ngay không gặp mà tinh thần của Đàm Dĩnh đã đại biến, ông kinh ngạc dị thường.
"Tiểu Lãng, tới đây…" Đàm Dĩnh hướng về phía Tiểu Lãng vẫy vẫy tay.
Tiểu lãng để đổ xếp hình xuống, từ từ đi tới: "Bà nội, có chuyện gì?"
Miệng của Từ Chiến từ từ há hốc, vẻ mặt giật mình, cứng ngắc lại ở đó không nhúc nhích được, đầu óc trong lúc nhất thời mất khả năng suy nghĩ.
Đàm Dĩnh nhìn thấy vẻ mặt kia, âm thầm bật cười: "Tiểu Lãng, chơi lâu như vậy, uống một hớp nước đi."
"Tạ ơn bà nội."
"Bà xã, đây là… đây là cháu nội của chúng ta sao!" Từ Chiến vỗ mạnh xuống đùi một cái, thật là đau, vậy là không phải nằm mơ.
Ông lập tức đứng lên: "Nào, đến đây gia gia ôm một cái."
"Tránh sang một bên, cả người mồ hôi và mùi thuốc lá." Đàm Dĩnh ghét bỏ đẩy ông ấy ra.
"Bà xã, tôi đây là nhìn thấy cháu nội của tôi và đôi mắt của bà là cùng một khuôn khắc xuống đây." Từ Chiến chống cằm, cảm thấy con mắt vẫn chưa đủ, cháu của ông đang đứng trước mặt nha, trắng trắng mềm mềm, giống như mình vậy, đúng là chân tưởng của ông ấy khi còn bé.
"Cho tôi ôm một cái đi…" Từ Chiến xin chỉ thị của cấp trên. Đàm Dĩnh rộng lượng nên không muốn so đo lời nói của ông ấy: "Tiểu Lãng, đây là gia gia của con."
"Nào, gia gia ôm một cái." Từ Chiến cũng đã lệ nóng lưng tròng, lục phủ ngũ tạng chua xót không có ngôn ngữ nào diễn tả được.
Mạnh Lãng thầm nghĩ người thân của mình thật là nhiều. [=))]
Từ Chiến thời gian rảnh không nhiều, mấy ngày nay ông vội vàng tập trung và công cuộc chống tham nhũng. Hôm nay cũng là cắt rút thời gian để đến tham Đàm Dĩnh và Từ Dịch Phong, bây giờ thư ký đã đang chờ ông. Ông thấy mình không bỏ được Tiểu Lãng, xem ra ông phải cân nhắc đến việc xin nghỉ hưu sớm.
Chân trước của ông ấy vừa đi ra, chân sau của Giản Ninh đã bước tới. [Hai hành động liên tiếp nhau:D]
Sau khi Từ Dịch Phong gặp chuyện không may, việc của công ty liên tục do Giản Ninh quản lý. Khi biết rõ Từ Dịch Phong vì Mạnh Hạ mà trở thành bộ dáng lúc này, mấy ngày nay anh liên tục tỏ thái độ rất hậm hực. [=)) Anh ganh ghét kiểu gì kỳ vậy]
Đàm Dĩnh lại không biết tâm tình của anh, Giản Ninh từ nhỏ đã sống ở bên Mĩ, chuyện tình cảm vốn cũng không có đơn thuần trong sáng. Bà chưa bao giờ cảm thấy tình cảm mà anh đối với Mạnh Hạ là tình yêu.
Tình yêu không phải chỉ là hảo cảm ở bên ngoài, Giản Ninh chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp nhất của Mạnh Hạ, cô đã để lại cho anh một giấc mơ tươi sáng. Thứ cảm giác này liên tục lắng đọng trong đáy lòng của anh, anh muốn lại một lần nữa theo đuổi.
Nhưng mà đây không phải là tình yêu thật sự.
Đàm Dĩnh nói ra rõ ràng thẳng thắn, khuôn mặt của Giản Ninh lúc đỏ lúc trắng: "Dì, người không phải là con, làm sao mà hiểu được con như thế?"
Đàm Dĩnh nhẹ nhàng cười một tiếng, bà đi qua cầu so với việc anh đi đường còn nhiều hơn, con trai của bà không phải là một ví dụ điển hình đấy sao? Không thích người ta thì trong ngăn kéo còn cất giữ làm gì?
Chỉ là người trong cuộc u mê mà thôi.
Giản Ninh suy tư thật lâu, bắt đầu có chút do dự, anh vẫn là không hiểu.
"Được rồi, lát nữa Tiểu Hạ đến đón mấy đứa nhỏ, con giúp ta lấy hai cái hộp ở trong ngăn kéo ra đây."
Giản Ninh xoay người, kéo ngăn kéo ra, bên trong là hai cái hộp vải nhung tinh xảo.
Đàm Dĩnh đưa tay mở ra, bên trong có để một mảnh ngọc bội: “Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc, đây là bà nội đưa cho các con.”
Nhạc Nhạc chưa biết nói gì.
Mạnh Lãng bình tĩnh nhận lấy: "Tạ ơn bà nội."
Nhạc Nhạc cũng học theo nói ra, sau đó hôn lên gò má Đàm Dĩnh một cái. Trong lòng của bà không biết đã mềm đến thế nào mà nói: "Nhạc Nhạc sau này để làm vợ của Hạo Hạo đi… Tiểu nha đầu này ta thật là thích." [=)) Thật hay.]
"Dì, người thôi đi, đứa nhỏ mới bằng một củ cải thì biết cái gì." Giản Ninh thật sự là không còn gì để nói.
Đàm Dĩnh trừng mắt liếc anh một cái, đúng lúc này Mạnh Hạ vừa vặn đi tới.
Giản Ninh nhìn cô một cái, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Mạnh Hạ ngược lại vẫn thật bình tĩnh, hướng về phía anh mỉm cười.
"Bá mẫu, con tới đón mấy đứa, có thời gian con sẽ dẫn bọn nhỏ đến thăm bác." Cô bây giờ có thể làm được chỉ có như vậy.
Đàm Dĩnh gật gật đầu.
Ở ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng giày cao gót chạy dồn dập, càng lúc càng gần, tiếng động lanh lảnh. Cửa chính bị đẩy mạnh ra, Từ Tiểu Táp thở hồng hộc: "Mẹ…. Dịch Phong nó……"
-----
*YoungMin05: Nói đến Nhạc Nhạc quả thật là chạnh lòng quá:(. Nhưng mà Mạnh Tiêu cũng sẽ có câu trả lời thỏa đáng mà. Với lại Tiêu ca không có lãnh đạm như vẻ bề ngoài. Mọi người sẽ yêu thương Nhạc Nhạc xứng đáng ah.
Ông nội của Tiểu Lãng nói Tiểu Lãng có đôi mắt của Đàm Dĩnh khắc xuống. Những chương đầu, Mạnh Hạ cũng có nói đôi mắt của Từ Dịch Phong rất đẹp, đó là nét duy nhất mà nhìn thấy anh í hiền lành giông như Đàm Dĩnh =)). Tức mà mắt của anh Phong rất giống mẹ, bây giờ đến lượt Tiểu Lãng nữa.
Sao mình cảm thấy có một chuyện tình tay ba về sau giữa Tiểu Lãng - Nhạc Nhạc - Hạo Hạo quá ta?! Đúng ngay cái tinh thần tay ba như thế:)). Tiểu Lãng chưa có được ở cùng anh Phong ngày nào nhưng mà cái gen bá đạo nó quá trội =)). Giống y như cha luôn, sau này làm khổ nhiều cô lắm đây ah~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]