Mạnh Hạ từ trong phòng săn sóc đặc biệt trở về, tâm tình càng ngày càng trầm trọng. Cô nỗ lực bình ổn những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nhưng mà vẫn không chịu được, cứ nhớ tới bộ dáng của Từ Dịch Phong, lặng thinh như thế. Anh ta có thể nào phải nằm ở đó cả đời hay không? Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở hắt ra một hơi. Cuộc sống thật đúng là nhàm chán.
"Cậu trở lại, không nhìn một chút xem cứ một phút đã thở dài bao nhiêu lần?" Tiêu Ất kéo túi hành lý ra: "Hai đứa nhỏ kia đâu rồi?"
"Mẹ của Từ Dịch Phong nói để hai đứa ở lại chơi một chút." Mạnh Hạ nhàn nhạt nói ra.
Tiêu Ất cười cười, ngay sau đó vẻ mặt đã hơi ngưng đọng lại: "Nhạc Nhạc, với đứa bé đó có tính toán gì không?" Trong lòng Tiêu Ất cho rằng, kỳ thật thì đứa bé ấy mới đúng là đáng thương. Nhất là hai ngày trước được trở về nhà, phần lớn là bị Nhan Ngải Ưu hù dọa nên nửa đêm thường giật mình tỉnh dậy, khóc lóc đòi mẹ. Lần đó tiểu nha đầu ôm cô ấy, khóc đến nỗi thở không ra hơi: "Dì Ất Ất, dì Nhan nói con là con gái của dì ấy, mẹ không phải là mẹ của con, có phải thật sự như vậy hay không?"
Hơn nữa sau khi Mạnh Lãng trở về, tiểu nha đầu thường sợ hãi mà len lén đánh giá Mạnh Lãng, cô bé cũng từng hỏi qua Tiêu Ất: "Mẹ thích ca ca, cậu cũng thích ca ca. Tất cả mọi người đều thích ca ca, vậy có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong/3141873/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.