Mạnh Hạ chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một hồi dài, cô yên lặng nhìn vào Mục phu nhân, một vẻ mặt chắc chắn kia làm cho cô cảm thấy đây không phải là một trò đùa giỡn.
Tiêu Ất không biết đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào: "Tiểu Hạ........." Cô ấy kéo lấy tay của Mạnh Hạ.
Bàn tay lạnh băng làm cho cô ấy mạnh mẽ rút tay lại, tim của Tiêu Ất như bị cái gì đó đập vào.
Tiếng nói của Mạnh Hạ mang theo hốt hoảng và bất an vô hạn: "Anh ấy không phải là người đó, có đúng không, Ất Ất?"
Vẻ mặt của Tiêu Ất trầm thống, cô ấy xoay mặt đi không dám nhìn vào đôi mắt của Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ lại xoay người nhìn về phía của Mục Trạch, vẻ mặt bàng hoàng: "Tại sao có thể là anh? Mục Trạch, anh nói cho em biết đi, không phải là anh phải không?" Cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt một hồi.
Sắc mặt của Mục Trạch càng ngày càng tái nhợt, anh lạnh giọng quát lớn với lão Lý đang giữ chặt lấy mình: "Buông tay!" Lão Lý tất nhiên phải buông tay ra.
Mục Trạch hướng về phía Mạnh Hạ mà đi đến, giữa hai người rõ ràng là chỉ cách nhau khoảng ba bước chân mà dường như bị người ta tạo ra một cái hào rộng không cách nào vượt qua được. Anh gian nan cất bước tới, đứng ở trước mặt cô.
Đôi mắt của Mạnh Hạ đã hơi đỏ lên, một hồi lâu sau cô mới lên tiếng: "Sau vụ tai nạn xe ấy, anh đột nhiên xuất hiện, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong/3141823/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.