Mạnh Hạ cố gắng mở to mắt, hai mí dường như bị đè nặng ngàn cân. Mục Trạch đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn hoàn toàn chiếu lên người của cô. Cô cúi đầu nên không thấy rõ mặt của anh, chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng cứng ngắc: "Anh đưa em trở về."
Cô gật gật đầu, muốn nói gì đó, lúc quay người nghiêng mắt lại nhìn thấy trong mắt của anh mang một vẻ khác thường. Trong tim Mạnh Hạ thoáng chốc nhảy lên tận cổ họng, vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác. Trong nháy mắt đó, cô đã hơi bừng tỉnh.
"Đi thôi." Mục Trạch nhẹ nhàng nói ra.
Mạnh Hạ kinh ngạc đi sát theo một bên của anh, dọc theo đường đi đã trôi qua quá nhiều suy nghĩ, cô quen biết với Mục Trạch đã hơn bốn năm. Trong mấy năm này, bọn họ mặc dù gặp nhau không nhiều lắm nhưng mà Mục Trạch đã luôn âm thầm trợ giúp bọn họ.
Chỉ là có vẫn cảm thấy, đó là bởi vì... Ất Ất.
Mục Trạch thấy mặt mày của cô khóa chặt, một bộ dáng đầy đăm chiêu, cả khuôn mặt đều rối ren cùng một chỗ, thiếu chút nữa thì đụng vào người ở phía trước, anh vội vã đưa tay giữ cô lại: "Nghĩ gì thế?"
Mạnh Hạ thấy bàn tay thật ấm áp, bàn tay kia hoàn toàn bao trùm lên cô, cô nghĩ khi được một bàn tay như vậy nắm lấy thì nên là một chuyện thật hạnh phúc, nhưng mà cô thì không được. Đầu ngón tay khẽ run, nhẹ nhàng muốn rút tay về nhưng đối phương lại hơi dùng sức nắm lấy. Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong/3141787/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.