Lần thứ hai đến nhà Diệp tướng quân, cảm xúc của Lương Hòa vô cùng phức tạp, thật không dễ dàng gì.
Diệp lão gia mắc chứng huyết áp cao, lại bị cấm uống rượu nên tâm trạng bứcbối, buồn bực. Vừa nhìn thấy Lương Hòa, ông liền mừng rỡ gọi cô lại.Khỏi phải nói, đúng như lời của Diệp Vận Đồng, không hiểu sao Lương Hòalại được lòng Diệp lão gia đến vậy!
“Diệp lão gia mấy hôm nay cứnhắc mãi, bảo Hoài Ninh đưa Lương Hòa đi rồi, ai đánh cờ đam với ông?Lần này thì người ta đến rồi nhé!” Diệp Vận Đồng nói.
Lương Hòa nghe vậy nháy mắt cười: “Đánh cờ cũng được, nhưng chị cũng phải giúp em hoàn thành công việc cái đã”.
Nghe thấy mấy lời đó, Diệp lão gia không khỏi than phiền: “Tòa soạn của mấyđứa sao không chịu tha cho ta hả? Chuyện quá khứ thì cũng đã qua rồi, kể lể lại cũng có ích gì đâu chứ!”.
Lương Hòa nghĩ ngợi: “Cả đờibác oai phong lẫm liệt, có quá nhiều điều để viết. Viết ra để cuộc đờicủa bác có thể trở thành một tấm gương sáng cho giới trẻ noi theo, việcnày cũng không phải là vô ích”.
Không ngờ câu nói này của LươngHòa đã khiến Diệp lão gia rất vui. Ông vỗ vào tay vịn ghế, nói: “Nha đầu này, cháu nâng ta lên tận mây xanh rồi. Làm chút chuyện tốt cho thế hệsau à? Cũng quang vinh đấy nhỉ!”.
Nói xong, Diệp lão gia chắp tay sau lưng đi lên gác, Lương Hòa chưa kịp phản ứng gì, cho đến khi DiệpVận Đồng nói với cô: “Như vậy là Diệp lão gia đồng ý rồi đó”.
Lương Hòa mừng rỡ, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-trao-anh/39687/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.