Bên ngoài cảnh sát đã tạo thành một vòng vây, chặn hết tất cả các lối ra vào nhưng không tiếp cận quá gần. Thẹo biết rõ kế hoạch của Thế Sơn cũng từng khuyên anh ta nên suy nghĩ lại, chừa cho mình một con đường sống nhưng người đàn ông này đã kiên quyết thì không ai có thể lay chuyển.
Ầm ầm.
Từng tiếng nổ lớn rền vang khiến mặt đất như rung chuyển, một vùng trời đang phát sáng, Thẹo vì lời hứa với Kiều Ly muốn xông vào giúp Thế Sơn nhưng bị một lực mạnh hất văng ra. Anh ta thẫn thờ nhìn về phía trước, căn nhà hai tầng đang bốc cháy, các lán trại chìm trong biển lửa.
- Kiều Ly
- Con gái, tạ ơn trời, con gái của mẹ.
Kiều Ly hé mắt, ý thức dần khôi phục, cô thấy bố rơm rớm nước mắt, thấy chị Nga và mẹ đang gọi tên cô, mắt ai cũng đỏ hoe không giấu nổi xúc động.
Cô về nhà rồi!
- Mẹ.
- Mẹ đây, con có đau ở đâu không? Có khó chịu ở đâu không con?
- Không ạ.
Kiều Ly đang truyền dịch, cô muốn ngồi dậy thì bị mẹ cản lại.
- Con vẫn còn yếu lắm, nằm xuống đi.
- Anh Sơn sao rồi mẹ, bên phía cảnh sát có báo tin gì của anh ấy không?
- Con đang nói Sơn nào?
Cô quên mất, phải gọi anh là Nghĩa mới đúng. Rời khỏi nơi đó anh không còn là Thế Sơn nữa, anh là Nghĩa, là anh Nghĩa của cô. Kiều Ly mỉm cười dịu dàng nói.
- Mẹ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-tim-lai/2170965/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.