Chương trước
Chương sau
Đối với việc hắn hôn, dù là hôn trộm, hôn nhẹ, hay là hôn sâu như tốihôm qua thì Quan Tử Ngâm cũng không thấy xa lạ gì, mà đã quen mới đúng,dù sao từ tuần trước hắn đã hôn cô không biết bao nhiêu lần.
Nhưnglần này thì không giống thế, thật sự rất không giống nhau, trong lúc hoa mắt chóng mặt cô cố gắng nghĩ xem không giống cái gì, nhưng lại hoàntoàn không thể tập trung, chỉ biết là hắn hôn mọi chỗ trên người cô,trên môi, trên má, trên mí mắt, lại nhớ tới môi thì hôn tiếp một cái,lúc này mới trượt xuống dưới cổ cô làm cô không nhịn được mà co chânlên.
Cô hẳn là muốn ngăn hắn lại nhưng nụ hôn của hắn nhu tình nhưnước làm cô muốn ngừng mà không được, không nhịn được mà càng muốn nhiều hơn.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng hắn, túm lấy áo hắn muốn hắn lại gần mình hơn.
Hắn đột nhiên dời môi khỏi người cô, ôm lấy eo cô, rồi nhanh chóng ôm côđặt lên giường, sau đó đè lên người cô lại nhiệt tình ôm hôn, hôn càngthêm sâu càng kéo dài làm cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên khẽđầy sung sướng, nhiệt tình hưởng ứng hắn.
Sức nặng của hắn, hương vịcủa hắn, nụ hôn của hắn đều nhanh chóng đẩy cô về phía tình cảm mãnhliệt, làm cho cô lung lay sắp đổ.
Cô nhắm mắt lại, hai gò má phiếmhồng, mí mắt run rẩy, miệng lại theo bàn tay vuốt ve trước ngực cô màlại phát ra tiếng rên khe khẽ. Cô căn bản cũng không biết khăn tắm trênngười đã bị cởi ra từ lúc nào.
” Bảo bối, có thể chứ?” Hắn dùng mũi cọ sát ở gáy cô, dùng thanh âm kiềm chế khát vọng, khàn khàn hỏi cô.
Cô hơi hơi run rẩy, cô biết nếu mình nói không được thì nhất định hắn sẽdừng lại, giống như nụ hôn không thể kiềm chế được hôm qua, cô vừa đẩythì hắn liền dừng lại.
” Có thể chứ?” Hắn hỏi lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt nóng rực như có thể đốt cháy cô bất cứ lúc nào.
Nhìn ánh mắt sâu sắc mà nóng rực của hắn, cô không tự chủ được mà nín thở,nhưng trái tim lại nhảy nhót mãnh liệt, như muốn buộc cô thừa nhận.
Có thể chứ?
Cô không biết.
Nhưng cô không thể tự lừa mình, cô cũng muốn hắn.
“Tắt đèn đi.” Cô đỏ mặt nói nhỏ.
Ánh mắt hắn trong nháy mắt càng trở nên nóng bỏng hơn, sau đó cô thấy hắn vươn tay ra, trong phòng lập tức tối đen.
Trong ánh sáng mơ hồ, là ánh sáng của đèn đường hắt vào qua cửa sổ, thân ảnh cường tráng của hắn đặt trên người cô.
Hắn đứng dậy cởi áo ra rồi cởi quần.
Cô không tự chủ được mà run rẩy.
” Đừng sợ.” Trong bóng đêm, hắn trấn an cô.
“Em không sợ hãi mà là chờ mong.” Cô nuốt nước miếng trả lời.
Hắn không đoán được là cô sẽ nói như vậy nên cười khẽ, lần thứ hai nằm xuống đè lên người cô.
Lúc này, cô không chỉ cảm nhận được sức nặng và mùi hương của hắn mà còn cảm nhận được độ ấm của da thịt hắn và dục vọng.
“Đó không phải chỉ là dục vọng.” Hắn lại hôn cô, vừa ôn nhu hôn nhẹ cô, vừa nhẹ nhàng nói với cô như vậy.
Không phải dục vọng thì là cái gì? Cô không tự chủ được mà nghĩ thế, lại nghe thấy hắn nỉ non tiếp tục nói với cô.
“Anh thích em, không chỉ thích mà anh nghĩ anh đã yêu em rồi, không kìm lòng được mà muốn có toàn bộ em. Sau đêm nay, em sẽ chỉ thuộc về anh, đờinày cũng chỉ có thể gả cho anh. Anh yêu em, Tử Ngâm.” Hắn nói xong, lạitiếp tục hôn cô không ngừng, dần dần hôn xuống phía dưới.
Quan Tử Ngâm dường như không thể tin mình vừa nghe được gì.
Hắn yêu cô?
Là thật sao?
Cô muốn hỏi nhưng đôi môi của hắn đột nhiên xuống đến bụng cô, không chỉhôn rốn cô mà còn khẽ cắn bụng cô, sau đó trượt xuống hai chân cô.
” Không.” Cô hoảng sợ kêu lên, muốn khép hai chân nhưng đã bị tay hắn gắt gao đè lại, không thể nhúc nhích.
Hắn hôn cô khiến cô đột nhiên chấn động, không ngăn nổi thanh âm phát ra, không biết là sung sướng hay là rên rỉ.
Hắn nồng nhiệt mà lớn mật đụng chạm gần như bức điên cô, cô cảm thấy ngượng ngùng, hoảng sợ, khó nhịn lại thật khó hiểu mà càng muốn hắn làm nhưthế.
Cô cong người thét lên, nhẹ nhàng mà run rẩy, cơ thể mỏi mệt ngã xuống giường rồi thở dốc, nhưng tay và môi hắn vẫn không ngừng lại, vẫn không ngừng vuốt ve trên người cô.
Rốt cục hắn cũng chậm rãi tiếnvào trong người cô, độ lớn của hắn làm cô có chút khó chịu, nhưng khihắn bắt đầu di động trong cơ thể cô thì cô lại chỉ cảm thấy sung sướng.
Khi hắn ở trên người cô, cảm giác được tiếng tim đập của hai người và tiếng thở dốc, còn có thân thể mềm mại của cô và da thịt có mùi hương hắnthích. Hắn thích mùi hương của cô, chỉ cần nghe thấy mùi hương của cônhư vậy mà không ngờ đã làm cho hắn dần dần lại cứng lên.
Không biết là cô cảm nhận được sự biến hóa của hắn trong cơ thể mình hay không mà đột nhiên cô chuyển động mông mình.
Hắn khàn khàn khẽ cười, không nói câu nào ôm lấy cô rồi xoay người, để cô nằm sấp trên người hắn.
Cô có chút kinh ngạc, không rõ cho nên ngồi dậy, làm cho thứ trong cơ thểcô càng đâm sâu vào, hai người không hẹn mà cùng run cả người lên, đồngthời phát ra những âm thanh rên rỉ.
” Biết phải làm như thế nào không?” Hắn khàn khàn nói.
Cô không trả lời vì thế hắn ôm lấy vòng eo của cô, dạy cô phải chuyển động như thế nào, nâng lên, rồi lại chậm rãi hạ xuống, lên xuống một lần rồi lại một lần, từ chậm đến nhanh, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, đến tận lúccô hơi khó chịu, cảm thấy gì đó mà làm loạn tiết tấu, không biết giảiphóng như thế nào mà khẽ nấc ra tiếng, hắn mới đột nhiên đổi vị trí vớicô, dùng sức đâm thẳng vào trong người cô, qua qua lại lại, đến tận lúccả hai lên đến cao trào mới thôi.
Cô quá mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Hắn tràn đầy nhu tình hôn cô một hồi rồi mới ôm cô xoay người lại, kéo côvào trong lồng ngực mình, kéo chăn đắp lên hai thân thể trần trụi củabọn họ, thỏa mãn dục vọng rồi chìm vào trong mộng.
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, soi sáng mọi thứ trong phòng.
Quan Tử Ngâm nằm trong lòng Hoắc Duyên, nghe tiếng hô hấp của hắn trong lúc đang say ngủ, tự hỏi phải làm gì tiếp theo?
Thật ra thì cô không cần quá hao tổn tâm trí làm gì vì như lời tối qua củahắn thì hắn thích cô, cũng yêu cô, như vậy thì bọn họ không có vấn đề gì nữa cả, bởi vì tình cảm của cô cũng giống hắn, tuy rằng cô cũng khônghiểu, mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.
Chạng vạng ngày hôm qua, khihắn đột nhiên nói hắn cầu hôn với cha cô, ngoại trừ kinh ngạc cô còn cómột loại cảm xúc kinh hỉ và hân hoan tràn ngập trong tim, làm cho côlâng lâng giống như đang ở thiên đường.
Không ngờ câu nói ‘Anh nói đùa’ sau đó của hắn khiến cô đang ở thiên đường bị rơi xuống địa ngục.
Cái cảm giác đau đớn xen lẫn thất vọng ấy khiến bây giờ cô nghĩ lại vẫn không nhịn được mà run lên.
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy rất tức giận, cũng hiểu là tại sao mình giận, saukhi trốn về phòng còn tự hỏi một lúc lâu, mới hiểu ra mình đã sớm yêuhắn, cũng vô tình mà chờ mong, chờ mong hắn yêu thương mình.
Vì vậycho nên lúc cô nghe hắn nói là đi cầu hôn với cha mình đã mừng rỡ nhưđiên, nhưng lại nghe hắn nói chỉ là nói đùa, liền giận dữ.
Tối hômqua hắn nói với cô rằng không phải chỉ là dục vọng mà còn nói hắn yêucô. Lúc đó hắn trần trụi đè lên cô cũng trần trụi, trong lúc đó, thìnhững lời ấy có thể tin sao?
Cô than nhẹ một tiếng. Đây chính là vấn đề.
Nếu hắn nói thật là thật lòng yêu cô thì cô sẽ không phiền não làm gì.
Nhưng nếu đó chỉ là nam nhân tinh trùng vào não, gặp dịp thì chơi, lời ngon tiếng ngọt thì sao?
Không tự chủ được, cô lại khẽ thở dài.
Tiếng than nhẹ của cô hình như đã quấy nhiễu đến giấc ngủ của hắn, hắn khẽđộng đậy, đầu tiên là siết chặt vòng tay đang ôm cô, sau đó mới dần dầnmở to mắt nhìn cô.
Hắn mỉm cười với cô, bộ dáng gợi cảm lại mê người.
” Bảo bối, buổi sáng tốt lành.” Hắn hôn cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Đột nhiên cô nghĩ đến là tối qua hắn cũng dùng hai chữ bảo bối này để gọi cô.
Hai chữ này có coi là lời ngon tiếng ngọt không? Nếu đúng vậy thì đêm qualà vì tinh trùng vào não nên mới gọi vậy còn bậy giờ? Sao hắn lại gọi cô là bảo bối?
“Sao lại có vẻ mặt nghi ngờ như vậy?” Hắn mỉm cười hỏi.
“Em là bảo bối của anh sao?”
” Đương nhiên.”
” Đó là một cách gọi chung sao?” Cô trầm mặc một chút rồi lại hỏi.
” Cái gì gọi chung?” Hắn khó hiểu hỏi lại.
“Là cách gọi chung với mỗi người phát sinh quan hệ trên giường cùng anh.”
Hắn mở to hai mắt trừng cô, cánh tay đặt ở bên hông nhấc lên đánh vào mông cô một cái.
“Sao lại đánh em?” Cô trợn mắt lên nhìn hắn.
” Bởi vì em nói sai.”
“Em có nói sai đâu.” Cô không phục.
“Em nghĩ anh là loại người tùy tiện lên giường cùng phụ nữ sao?” Hắn khó chịu trừng mắt.
” Ai biết?” Quan Tử Ngâm nhún vai nói, lập tức mông lại bị đánh cái nữa,làm cho cô nhịn không được mà kêu to lên tỏ vẻ kháng nghị: “Này!” Rồidùng sức trừng hắn, muốn rời khỏi vòng tay hắn lại bị hắn ôm chặt lấy.
” Đời này anh chỉ yêu một người con gái, cũng chỉ gọi một người con gáilà bảo bối, đó là em.” Hắn hôn lên mắt cô rồi vuốt ve tấm lưng non mềmcủa cô, dõng dạc nói ra một câu như thế.
Cô yên lặng nhìn hắn, hoàinghi rốt cuộc là hắn có biết mình đang nói gì không. Hắn lại nói yêu cômột lần nữa, lần này rốt cuộc là thật lòng hay vẫn là lời ngon tiếngngọt? Thật sự là cô không rõ ràng cho lắm.
“Anh nói thật hay nóiđùa?” Cô nhíu mày, quyết định tốt nhất là nên hỏi thẳng hắn, miễn chobản thân phải đau đầu mà vẫn không nghĩ ra.
“Chuyện này sao có thể nói đùa.” Hoắc Duyên phản bác cô.
“Sao em biết được? Em cũng cảm thấy được chuyện cầu hôn không thể nói đùa mà hôm qua vẫn có người lấy nó ra để đùa giỡn đó thôi.” Cô nhắc nhở hắnmối hận trong lòng mình.
“Em vẫn để ý chuyện hôm qua sao?” Hắn mỉm cười hỏi cô.
Cô lạnh lùng hừ một tiếng làm hắn càng muốn cười to.
“Thật ra, hôm qua lúc anh đi gặp cha em, đã muốn cầu hôn nhưng lại nghĩ làcần phải hỏi ý em trước, cầu hôn em trước, dù sao thì chuyện kết hôn làcủa anh với em chứ không phải là cha em.” Hắn nghiêm túc nói.
Quan Tử Ngâm kinh ngạc nhìn hắn, có một cảm xúc không nói nên lời.
“Anh nói thật sao?” Cô nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi.
Bỗng nhiên hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô rồi nói: “Bảo bối, đừnglặp lại câu hỏi đó, em chỉ cần trả lời anh một vấn đề là đủ rồi. Emnguyện ý gả cho anh chứ?”
Tim của nàng lại đập nhanh hơn bình thường.
“Anh nói thật chứ?” Cô hỏi.
“Trời ạ!” Hoắc Duyên nhịn không được rên rỉ một tiếng, rốt cục buông vũ khí đầu hàng, đứng đắn trả lời câu hỏi của cô.
“Đúng, anh nói thật.” Hắn nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm chânthành mà thâm tình: “Anh muốn kết hôn với em là thật, nói yêu em làthật, gọi em là bảo bối cũng là thật. Hơn nữa, bây giờ anh rất thậtlòng, chưa từng thật lòng đến thế cầu hôn với em. Xin hỏi Quan Tử Ngâmtiểu thư, em nguyện ý gả cho anh chứ?”
Cô như không thể hít thở nổi nữa, cả người như đang say mê lời nói của hắn.
Hắn nói thật, cực kỳ thật, rốt cục lúc này cô cũng đã có thể khẳng định.Bởi vì đang tựa vào ngực hắn nên cô có thể nghe rõ tiếng tim đập củahắn, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận. Hắn đang rất khẩntrương, đang chờ câu trả lời của cô.
Cô cũng rất khẩn trương vì hắn khẩn trương mà khẩn trương.
“Em……….” Cô mở miệng, yết hầu lại đột nhiên như bị nghẹn, vì thế cô hắng giọng, nói lại: “Em nguyện ý.”
Nói xong, hai má không khỏi ửng hồng.
Trời ạ, sao lại xấu hổ, thẹn thùng như vậy?
“Anh rất khẩn trương.” Đột nhiên hắn nói.
Không ngờ hắn sẽ nói thế nên cô ngây ngốc trong giây lát rồi bật cười.
“Anh mà cũng biết cái gì gọi là khẩn trương sao?” Giọng cô có chút làm nũng đáng yêu.
” Đương nhiên.” Hắn hôn cô “Chuyện liên quan đến em luôn làm anh thấy khẩn trương.”
“Thật chứ?” Cô cảm thấy thú vị “Ví dụ cho em xem nào.”
” Tối hôm qua, em tức giận khiến anh rất khẩn trương.” Hắn nhìn cô nói.
“Sao em không nhìn được?” Cô nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu trả lời.
“Anh khẩn trương ở trong lòng, đương nhiên là em không nhìn được.” Cái này không phải nói đùa.
“Đừng đùa nữa.” Cô nhịn không được nở nụ cười.
“Anh nói thật.” Hắn còn nghiêm trang cam đoan với cô, hại cô càng cười to.
Hắn làm cô vui vẻ cười đùa một chút sau đó mới cúi đầu ôn nhu hôn cô.
Nụ hôn này tràn ngập thương yêu và ngọt ngào, nhưng đang lúc hai ngườikhông một mảnh vải che thân nằm trên giường nên khó tránh nổi bùng dụchỏa.
Đến lúc cô thở dốc, mệt mỏi nghỉ ngơi mới đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
“Anh không dùng đồ bảo vệ.” Cô yếu ớt nói với hắn.
“Em không muốn sinh cho anh một đứa nhỏ sao?” Hắn lưu luyến hôn nhẹ cô rồi hỏi, thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Tưởng tượng đến cảm giác kia, cô lại tràn ngập chờ mong: “Không phải.”
Câu trả lời của cô làm vật của hắn đang trong cơ thể cô lại cứng lên. Côkhó tin nhìn hắn, mà hắn lại còn nhìn cô cực kỳ nồng cháy.
“Anh………”Cô không biết phải nói gì. Dục vọng của người này không có giới hạn sao? Tối qua vừa thế, lúc nãy cũng vừa xong mà bây giờ đã…………
“Anh hy vọng bào thai đầu tiên là con gái.” Hắn nói, rồi lại ôn nhu di chuyển trong cơ thể cô lần thứ hai.
“Anh hy vọng ánh mắt nó giống em, cái mũi giống anh, gương mặt giống em, cátính giống anh. Nó sẽ có một mái tóc dài giống em, cũng có làn da trắngnõn như thế………”
Động tác của hắn làm ý thức của cô mơ hồ dần, tronghoảng hốt, ngoại trừ cảm giác nóng rực mỗi lần hắn ra vào thì cô khôngnghe được gì cả.
Khoái cảm lên cao, cô gắt gao bám lấy hắn, rốt cụckhẽ kêu lên khi đạt tới đỉnh cao nhưng hắn lại không dừng lại mà càngtiến vào cơ thể cô một cách mạnh mẽ, làm cho cô sợ hãi, suýt thì ngấtđi.
Thân thể hắn run lên, cũng đã đến lúc hắn thỏa mãn mà phóng thích.
Sau khi triền miên, mệt mỏi làm cho bọn họ buồn ngủ, cô vùi mặt vào ngựchắn, cảm nhận mùi hương của hắn, bọn họ quấn lấy nhau không biết ngủthiếp đi từ lúc nào.
Lúc này, ánh nắng đã chiếu khắp nơi.
Quan TửNgâm có chút ngượng ngùng, vì cô và Hoắc Duyên ngủ đến quá trưa, làm cho Kiều Di lo lắng bọn họ sáng không ăn trưa không ăn sẽ bị đói nên ………….chạy tới gõ cửa phòng nàng, to tiếng hỏi có cần mang cơm vào phòng cho‘Hai vị’ không?
Xấu hổ?
Cô quá xấu hổ, mất hết thể diện.
Trời ơi đất hỡi, sao chuyện này lại có thể xảy ra với cô?
Có phải bây giờ toàn bộ mọi người đã biết chuyện tối hôm qua Hoắc Duyênngủ ở trong phòng cô không? Mà bọn họ lại ngủ đến tận trưa, cả cơm trưacũng không ăn. Còn về phần tại sao lại ngủ như vậy thì chỉ cần là ngườicó chút trí tưởng tượng là có thể nghĩ ra……..
Ô ô, tại sao lại như thế?
Chuyện này sao lại xảy ra với cô?
Cô không bao giờ ……….. muốn ra khỏi phòng nữa, để cô đi chết đi.
” Ha ha………”
Cô đau lòng kêu rên khiến tên đầu sỏ gây nên ở bên cạnh nghe xong cười ha ha.
Cô tức giận đánh hắn một cái sau đó chạy vào trong phòng tắm tiếp tục khóc thét, thuận tiện rửa mặt chải đầu, nào ngờ lúc cô đi ra, trên bàn đã có đầy thức ăn, khiến cô khóc không ra nước mắt.
Vì những thứ này chothấy đã có người vào phòng, cũng đã thấy đống quần áo lộn xộn kia, nêncho dù cô giả ngu làm như không xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ai tin, ô ô……….
” Mau tới ăn đi.” Đầu sỏ gây nên tươi cười đầy mặt gọi cô.
Cô dùng sức trừng hắn. Cô giận đến no luôn rồi, làm sao mà nuốt trôi được.
“Mau lại đây ăn đi, ăn no rồi chúng ta ra ngoài một chút, đừng ở lại đâykhiến cho người khác khó làm việc. Anh đã bảo Kiều Di buổi chiều mang đồ dùng của em đến phòng anh rồi.” Hoắc Duyên tuyên bố.
“Anh nói gì?” Quan Tử Ngâm trố mắt đứng nhìn, kêu lên.
” Hưng phấn như vậy sao?” Hắn bỡn cợt nhếch miệng cười với cô.
” Hưng phấn cái đầu anh!” Cô thật sự rất muốn đánh hắn: “Sao anh có thểnói thế? Anh nói vậy thì sau này làm sao em có thể đối mặt với mọi người đây?” Cô đứng tại chỗ dùng sức dậm chân, thật là mất mặt mà.
” Đối mặt như thế nào? Đương nhiên là dùng thân phận nữ chủ nhân đối mặt nha.” Hắn nói như lẽ đương nhiên.
“Anh đừng có nghĩ là đơn giản như thế.” Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Sự việc vốn đơn giản như thế.”
Hắn đi đến bên cạnh cô, cúi đầu hôn nhẹ cô một cái rồi kéo nàng ngồi xuốngsô pha, nhưng hắn ngồi xuống trước rồi kéo cô ngồi lên đùi hắn.
” Kiều Di nói chúc mừng chúng ta.” Hắn gắp một miếng thịt bò hầm đưa đến bên miệng cô.
Mùi thức ăn làm bụng cô réo lên, tức giận cũng theo đó mà tan đi không ít.
” Chúc mừng cái gì?” Cô vừa há mồm hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, vừa khó hiểu hỏi.
” Chúng ta đính hôn, cũng sắp kết hôn.” Hắn đáp, cũng ăn một miếng thịt bò.
” Chúng ta đính hôn lúc nào?” Cô trừng mắt nhìn hắn, nuốt miếng thịt bò xong rồi nghi hoặc hỏi.
” Buổi sáng. Em quên là đã nhận lời cầu hôn của anh sao? Với anh mà nóithì đó là đính hôn. Về phần kết hôn, vì tôn trọng trưởng bối, anh sẽchời đến lúc cha em đến đây đồng ý rồi sẽ cử hành, em thấy thế nào?” Hắn nói xong lại gắp một miếng thịt bò cho cô: “Ăn nào.”
Cô há mồm nhận lấy, nuốt xong rồi mới nói tiếp.
“Em không có ý kiến.” Cô nói: “Nói đến chuyện cầu hôn với cha em, thì hômqua anh đi tìm cha em làm gì?” Đột nhiên cô nhớ tới chuyện này.
” Đi giải quyết chuyện cha anh uy hiếp vấn đề tài chính với cha em.”
Cô trừng mắt nhìn: “Có ý gì?”
“Ba em bị uy hiếp vì phòng nghiên cứu của ông ấy cần một người tài trợ, nếu có một người khác tài trợ thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Hắn vừa nóilại vừa đút cho cô ăn tiếp.
” Cho nên anh đã làm gì?” Cô tò mò hỏi.
“Em đoán xem.”
“Giới thiệu cho cha em một nhà tài trợ khác?”
“Không đúng nhưng cũng gần đúng rồi.”
Quan Tử Ngâm đảo mắt một vòng rồi đột nhiên từ từ trợn mắt lên: “Anh tự chạy đến làm nhà tài trợ cho cha em?”
“Chính xác. Em thật thông minh, bảo bối.” Hắn thưởng cho cô một cái hôn.
“Anh không cần làm như vậy.”Cô cảm động đến mức sắp nói không nên lời.
” Đương nhiên phải làm như vậy, nếu không thì sao có thể uy hiếp cha emgả em cho anh?” Hắn nghiêm trang nói rồi trợn mắt lại nhìn cô.
Cô sửng sốt, lập tức bật cười.
Cô biết hắn chỉ nói đùa vì dù không làm như thế thì cô cũng gả cho hắn,hắn không cần làm thế. Hắn làm thế thì chỉ có một lý do, là làm cho côkhông cảm thấy áp lực hoặc bị uy hiếp, để cho cô có được quyền lựa chọnvà quyền tự chủ một cách tuyệt đối.
Hắn biết cô muốn gì, lại còn lolắng đến cảm nhận của cô, không muốn cô có cảm giác bị bắt buộc, ngườiđàn ông này thật sự là ……….
“Cảm ơn anh.” cô chân thành nói.
“Vìanh đã uy hiếp em gả cho anh sao? Anh chưa bao giờ biết thì ra em muốngả cho anh như thế.” Hắn khiêu mi, tựa tiếu phi tiếu, tà nghễ nhìn cô.
“Đừng có mà được tiện nghi lại còn khoe mẽ.” Cô đánh nhẹ hắn một cái.
Hắn lại hôn cô một cái.
Sau đó, hai người cứ vừa nói chuyện phiếm như vậy, vừa liếc mắt đưa tình dùng cơm trong phòng, cực kỳ hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.