Lục Lê không thể ngờ được, đây lại là lần đối mặt đầu tiên của anh và Ngô Bằng. Lục Lê nghĩ, nếu là đời trước chắc chắn mình sẽ bỏ chạy trối chết thật nhanh, tuyệt đối không thể để Ngô Bằng nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Thế nhưng, sự thật trước mắt lại không thể rõ ràng hơn, Lục Lê mặt mũi bầm dập, khóe miệng cùng má trái còn vết máu chưa khô. Nếu nhìn kỹ còn có thể loáng thoáng nhìn thấy vết bầm trên trán sau tóc mái.
Đương nhiên, tất cả những điều này Lục Lê đều không nhìn thấy, anh chỉ cảm thấy đau rát, trong lòng nghĩ mặt mình chắc đã sớm sưng như đầu heo rồi.
-À. Là tớ.
Lục Lê rặn ra ba chữ kia, vẫn cúi đầu thấp hết mức như cũ.
-Cậu đánh nhau với người khác à? Ai làm thế?
Lục Lê không nhìn thấy vẻ mặt Ngô Bằng lúc này, anh chỉ có thể phỏng đoán từ trong giọng nói hơi lo lắng của Ngô Bằng, nghe hình như là đang quan tâm anh.
Lục Lê thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn anh nói chuyện vậy mà Ngô Bằng lại tỏ vẻ thân mật cùng quan tâm đến mình như vậy. Tình cảnh này, Lục Lê dù đã sống ba mươi năm, dù không tính là nhân vật làm mưa làm gió một cõi nhưng dù thế nào cũng sẽ không lúng túng xấu hổ trước mặt một thiếu niên mười chín tuổi.
Thế nhưng, giờ phút này Lục Lê thật sự không biết nên nói gì.
-Tớ… Không có việc gì. Cảm ơn.
Lục Lê ngẩng đầu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng, khuôn mặt lại nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-nao-cho-em/7804/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.