Không khí trong phòng phút chốc lặng yên, không ai biết được đối phương đang nghĩ gì, ánh đèn sáng rực khắp nơi phản chiếu lên hai gương mặt, một xinh đẹp mị hoặc, một tuyệt mỹ lãnh hyết, thoạt nhìn vô cũng xứng đôi.
Cũng như Đường Vân Tuyệt nghĩ trong lòng, Hàn Ngữ Yên cũng vậy, sau khi trùng sinh cô cũng mất tính kiên nhẫn, cô nghĩ gì làm nấy, vô cùng dứt khoát, không giống như trước kia, chỉ nhãn nại, nhẫn nại, và nhẫn nại để có thể có một quyết định đúng đắn. Giờ phút này cô nghĩ, kiếp trước cô thật là tài, có thể chờ một kẻ mà cô không có bất kì tin tức gì, cô thế nào lại ngu ngốc như vậy. Chớp mắt vài cái, thấy người đàn ông cao hơn cô một cái đầu vẫn im lặng, nhịn không được lạnh nhạt hỏi:
" Anh đến chính là tìm tôi à?!"
Kì quái, cô cứ nghĩ đây là đối tác của Phong baba. Nhìn tình thế này có lẽ cô là đối tác của anh ta mới đúng. Nhưng mà cô và anh ta chưa từng gặp nhau mà, anh ta tại sao lại biết cô. Đừng nói là gặp cô trên đường sau đó như trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình vừa gặp đã yêu, đại loại như nhất kiến chung tình...? Ai... thôi đi, thật vớ vẩn.
Nhìn vào con ngươi lộ ra tia máu, cô đăm chiêu suy nghĩ, cho đến khi một lực nặng đè lên vai mới sực tỉnh, trừng mắt lạnh lùng nhìn anh.
" Anh nói cho em biết, Yên nhi... bắt đầu từ giây phút này anh chính là vệ sĩ của em."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-muon-mang-vo-yeu-cua-tong-giam-doc-trung-sinh/2213269/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.