Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ vài ngày, tôi quyết định cuối cùng vẫn nên thông báo cho họ.

 

Thực sự buông bỏ không phải là tiếp tục căm ghét một người.

 

Mà là coi người đó như người xa lạ.

 

Nếu tôi và Hứa Hân Duyệt không quen biết nhau, tôi vẫn sẽ cảnh báo cô ấy.

 

Dù sao, bất kỳ người có lương tri nào cũng sẽ căm ghét sự đàn áp kẻ yếu.

 

Tôi đã gửi cho mẹ tôi tất cả thông tin về sự việc, cùng với biên lai tiếp nhận vụ án mà Thôi Ngô đã chụp lại.

 

Tôi chắc chắn mẹ tôi đã hiểu, vì bà ấy đã gửi lại một biểu cảm bối rối.

 

Nhưng điều bất ngờ là, đám cưới vẫn diễn ra như kế hoạch.

 

Thậm chí, ảnh đại diện WeChat của Hứa Hân Duyệt đã chuyển thành bức ảnh khoe ảnh cưới và giấy đăng ký kết hôn của cô ấy.

 

Tại sao Hứa Hân Duyệt lại phớt lờ quá khứ bạo hành của chồng mình mà vẫn muốn kết hôn bằng mọi giá?

 

Có thật là mê muội trong tình yêu đến mức này sao?

 

Tôi không thể kiềm chế mà gọi điện hỏi mẹ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

 

"Con đã nói với mẹ rồi, Hứa Hân Duyệt muốn cưới một người đàn ông có xu hướng bạo lực, tại sao cô ấy vẫn muốn cưới? Cô ấy không tin con, thì có thể tự điều tra mà!"

 

Mẹ tôi vẫn tỏ vẻ thờ ơ: "Đó là quyết định của Hân Duyệt. Nó nói, chuyện cưới xin đã công khai rồi, làm sao có thể hủy hôn được? Thật là mất mặt!"

 

"Tại sao mẹ không khuyên nó?"

 

"Mẹ nghĩ rằng, ly hôn còn hơn là không lấy được chồng. Hơn nữa, người đàn ông đó cũng có thể đã thay đổi mà? Hiện tại anh ta đối xử với Hân Duyệt rất tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu..."

 

Thật mù quáng.

 

Người lớn thì mù quáng, người trẻ cũng mù quáng.

 

Chuyện đến nước này, nói thêm cũng vô ích.

 

Tôi lặng lẽ cúp máy, đặt đầu lên vai Thôi Ngô.

 

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

 

"Mọi chuyện ổn cả chứ?"

 

"Chưa giải quyết được, nhưng em không muốn nghĩ đến nữa."

 

Anh vỗ về, xoa nhẹ vai tôi, "Vậy thì đừng nghĩ nữa, ai cũng có số phận riêng của mình. Em đã làm tròn bổn phận rồi."

 

Lúc này, chúng tôi đang ngồi trên sân thượng của ngôi nhà mới.

 

Những ngày này, chúng tôi đã mời rất nhiều bạn bè đến chơi.

 

Có người hỏi chúng tôi khi nào tổ chức đám cưới.

 

Tôi và Thôi Ngô đã quyết định sẽ đi du lịch kết hôn.

 

Người đó rất ngạc nhiên, "Không cần gia đình chứng kiến sao?"



 

Chúng tôi nắm tay nhau, nhìn nhau cười.

 

"Không cần thiết."

 

Gần chiều tối, có những đám mây dày che phủ hoàng hôn.

 

Nhưng, từng tia nắng vàng vẫn tìm được khe hở để xuyên qua, chiếu xuống một vệt vàng rực rỡ.

 

Vạn vật đều có vết nứt.

 

Nhưng đó cũng là nơi ánh sáng chiếu vào.

 

Tôi thì thầm: "Thôi Ngô, em thật may mắn khi gặp được anh."

 

Thôi Ngô mỉm cười.

 

"Người may mắn, thêm anh nữa."

 

Khoảnh khắc này, thật yên bình.

 

Tôi cảm thấy mình có thể ôm lấy Thôi Ngô mãi mãi.

 

"Nếu sinh con, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi. Sau đó dành hết tình yêu cho nó, có được không?"

 

Thôi Ngô cười, véo nhẹ má tôi.

 

"Anh tin rằng, Thiến Thiến sẽ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới."

 

Đúng vậy.

 

Tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.

 

Ít nhất, tôi sẽ không để những gì đã xảy ra với mình lặp lại trên con tôi.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ghen tị vì Hứa Hân Duyệt được cưng chiều hơn tôi.

 

Nhưng được cưng chiều bởi một người mẹ mù quáng có phải là điều tốt không?

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Con cái là tờ giấy trắng, bố mẹ chính là cây bút. Họ vẽ như thế nào, đứa trẻ sẽ trở thành như thế ấy.

 

Vì không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, tôi phải rời xa quê hương, một mình cố gắng.

 

Chính những ấm ức mà tôi từng chịu đựng đã tạo nên tôi của ngày hôm nay.

 

Còn Hứa Hân Duyệt, vì nửa đời người sống trong mật ngọt, nên cô ấy vừa kiêu ngạo vừa thiếu hiểu biết. Cô ấy không phân biệt được đúng sai, vì sự cưng chiều của bố mẹ đã che mờ mắt cô ấy.

 

Những bài học không nhận được từ gia đình, chắc chắn sẽ phải học lại ở nơi khác, và thậm chí sẽ phải học gấp đôi.

 

Có nguyên nhân thì sẽ có kết quả.

 

Mặc dù tôi và Hứa Hân Duyệt không có được sự công bằng trước mặt bố mẹ, nhưng cuộc đời là một đường đua dài hơn.

 

Và luật chơi của nó, công bằng, áp dụng cho tất cả mọi người.

 

(Hoàn)

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.