Từ sau khi bị bắt mở điện thoại di động 24 giờ, Tiêu Kính Nam phát hiện mình thường xuyên bị thần kinh nhìn chằm chằm vào nó.
Nhưng trên thực tế sau đó Thang Đông Trì cũng không có gọi điện hoặc là gởi tin nhắn cho hắn.
Đến lúc hắn không thể chịu đựng được việc mình cứ nhìn chằm chằm điện thoại vào ngày thứ ba, hắn bỏ điện thoại kia vào ngăn kéo khoá lại.
Thang Đông Trì nhất định là dùng chiến thuật tâm lý, hai ngày nay cố tình không gọi điện cho hắn, chính là làm cho hắn lúc nào cũng bảo trì trạng thái chờ đợi căng thẳng này.
Quyết tâm không quản nữa, Tiêu Kính Nam ngoại lệ cùng cấp dưới trong công ty đi ăn cơm, cố gắng quên nó đi.
Kết qủa, liền thật sự quên đi.
Cho đến tận buổi tối trước khi tan tầm mới nghĩ đến sự tồn tại mãnh liệt của chiếc điện thoại đang nằm trong ngăn kéo kia.
Lấy chìa khoá ra, thời điểm kéo ngăn kéo, Tiêu Kính Nam có cảm giác đang mở hộp Pandora.
Chậm rãi mở ngăn kéo ra, di động vẫn lẳng lặng nằm đó.
Tiêu Kính Nam trong nháy mắt phát hiện đèn flash nhấp nháy.
…Đèn nhấp nháy.
“…” Sau một phút mân môi lặng yên, Tiêu Kính Nam cười ha ha cầm điện thoại, miệng bất tri bất giác than thở, “Chợt lấp lánh lấp lánh đầy trời đều là ngôi sao” hát linh tinh, cũng không biết có phải một phương pháp giảm áp lực hay gì đó…
Đèn nhấp nháy, cho thấy:
1. Thang Đông Trì đã gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-doi-thu-mot-mat-mot-con/2307300/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.