Chương trước
Chương sau
Hai ngày gần đây Thang Đông Trì luôn luôn suy nghĩ từ bao giờ y đã thích gấu nhỏ ngốc.

Nhớ rõ thời điểm bọn họ lần đầu gặp mặt, y rõ ràng rất chán ghét người này.

Tuy nói đập phá xe hắn cũng là một ý tưởng xúc động nhất thời, hơn nữa tâm tình y khi đó rất phiền toái, chờ phá xe hắn xong sau đó hỏi rõ sự tình thì trong lòng cũng có chút hiểu rõ.

Chính là y vẫn không thích nổi người này, cho đến ngày đó ở ôn tuyền lần thứ hai gặp mặt, cảm giác không quen nhìn cùng không thích vẫn cứ bành trướng.

Nhưng có khi một mình yên tĩnh, y lại cảm thấy loại cảm xúc này có thể là ghen tị.

Y không thích những hài tử vừa sinh ra đã có được tiền tài mọi thứ, những thứ y đoạt được từ trước đến nay đều do bản thân cố gắng đến cùng.

Chẳng qua gấu nhỏ ngốc cái miệng thật thối này xui xẻo rơi vào trong tay y thôi.

Sau đó thì sao.

Y phát hiện những lúc buồn bực đi tìm người này đùa cũng rất thú vị, chỉ nhìn bộ dáng của hắn còn buồn bực hơn cả mình, tâm tình sẽ khá lên rất nhiều.

Làm việc với người có tâm trạng tốt luôn là một việc thập phần vui vẻ, cho nên y bắt đầu đi đùa gấu ngốc nhỏ này, đùa đùa rồi lại chậm rãi để cảm xúc len lỏi vào, chậm rãi thay đổi hương vị.

Cũng giống như bất cẩn cho kem vào cà phê đắng, nhưng mà dù một chút, cũng đủ làm cho cà phê biến sắc biến vị.

Tuỳ ý đùa một chút, từ vốn là đùa lại trở nên tưởng niệm, lại từ tưởng niệm đến càng nhiều xúc cảm khác.

Gấu nhỏ ngốc tựa hồ như thế một đường lắc lắc lắc lắc, tiến tiến lui lui tiêu sái đến bên cạnh y, mà hắn hồn nhiên không có phát giác cái gì không thích hợp, thậm chí y còn có ý tưởng sẽ để hắn luôn ở cạnh mình như thế.

Nhưng mỗi lần ý tưởng này loé lên sẽ bị lý trí y mạnh mẽ dập tắt, nhưng mà vài phút sau lại giẫm lên vết xe đổ mà gởi tin nhắn hay gọi điện thoại cho gấu nhỏ ngốc kia.

Tình cảm rung động cùng xúc cảm thân thể hoà lại với nhau trở nên ngày càng phức tạp.

Mỗi lần gấu nhỏ ngốc kia giãy giụa muốn từ bên người mình nhảy ra, y sẽ có một chút cảm xúc kỳ quái.

Ôm vào trong ngực rất ấm áp, mất đi cảm xúc ấy, sẽ có điểm hụt hẫng.

——

Tiêu Kính Nam trải qua hai ngày cuối tuần an bình, nhưng trong lòng không có thoải mái như trước, hắn cho rằng Thang Đông Trì không đến tìm hắn, hắn hẳn sẽ nhẹ nhàng, lại không nghĩ tình huống lại như vậy.

Mèo con bị hắn nhặt về kia nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của phòng Tiêu Kính Nam, mỗi lần hắn trở về liền thấy nó ở trên giường hắn kiêu ngạo dạo bước, thấy hắn trở về sẽ đi tới cọ hắn hai cái, rồi mới cắn ống quần hắn.

Tiêu Kính Nam đối phó mèo con ngốc nghếch kia thật sự là không có sức chống cự, ví dụ như nó rất thích con gấu Teddy đặt ở đầu giường hắn.

Có mấy lần trở về, hắn đều thấy mèo con nằm ngủ trên đùi Teddy, thân thể nhỏ bé co co trên thân thể Teddy.

Mà gấu ngốc kia vẫn cứ hề hề cười, mặc dù mèo con tiểu lên người nó, Teddy ngốc vẫn cứ hề hề cười.

Tiêu Kính Nam nóng nảy bất đắc dĩ đem gấu ném vào máy giặt quần áo tẩy sạch hai lần.

Cuối cùng vào lần thứ ba, hắn bùng nổ như núi lửa, trực tiếp xách mèo con lên ném ra ngoài cửa phòng.

Tiêu gia khoả kia chạy bên ngoài cửa “meo meo” kêu, âm thanh nghe thật đáng thương.

Tiêu Kính Nam đứng bên cửa sổ, nhìn gấu Teddy bị hai cái mỏ vịt kẹp treo trên dây, gió thổi đung đưa đung đưa.

Lặng yên một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy, “Đúng vậy, con gấu này là tên biến thái kia tặng, mèo con tiểu lên nó là thay hắn báo thù,” nghĩ rồi rất nhanh mở cửa ra, vật nhỏ lập tức nhảy vào, hai ba lần nhảy lên bàn làm việc của hắn, ngồi nhìn hắn.

“Cào đi cào đi.” Hắn bắt đầu tận lực giáo huấn tư tưởng này cho mèo con, cũng thường ôm nó đặt lên người Teddy.

Chính là vật nhỏ kia leo lên giường hắn cũng không có tiểu lên người Teddy nữa.

Tiêu Kính Nam nhụt chí.

Con mèo ngốc này, một chút cũng không hiêu tâm tư chủ nhân.

Nhưng hắn cũng không rõ tâm tư của mình, nếu chán ghét, ném đi không phải sẽ tốt hơn sao?

Tại sao còn tìm một cách bất đắc dĩ khác.

Ôm cảm xúc phức tạp như vậy, Tiêu Kính Nam trong buổi họp công ty nghe được một tin tức phi thường không tốt.

Tài chính công ty có vấn đề.

Có một công ty hợp tác cùng bọn họ thiếu rất nhiều phí chuyên chở, hiện tại người chịu trách nhiệm cũng không biết chạy đi nơi nào, người trong công ty hắn, lão bà của hắn cũng không rõ ràng.

Tại thời điểm mọi người hoảng sợ, cha Tiêu Kính Nam, Tiêu Phân Nghĩa quyết định đem công ty bán đi.

Đối tượng để bán cũng giống bọn họ, có quan hệ hợp tác với Thang Đông Trì.

Mà chuyện tối không xong chính là, Tiêu Phân Nghĩa nói cho hắn biết mọi chuyện từ đầu tới cuối có khả năng đều là kế hoạch của Thang Đông Trì.

Tiêu Kính Nam sững sờ ngay tại chỗ.

Sau khi lái xe khỏi bãi đậu xe, chạy hai vòng quanh công ty, hắn quyết định tìm Thang Đông Trì nói chuyện.

Nếu như là giả, hắn sẽ cùng cha giải thích rõ ràng.

Nếu như là thật sự…

Nếu như là thật, hắn sẽ phải làm sao?

Tiêu Kính Nam nhìn kính chắn gió trước mặt ướt nhẹp mưa, trong tầm mắt chỉ có đèn tín hiệu vặn vẹo.

Hắn mãnh mẽ đạp phanh dừng ở ngã tư.

Xe ở phía sau không ngừng bấm còi thúc giục hắn.

Mà hắn không rõ vừa rồi hắn do dự là vì cái gì…

Nếu như là sự thật… Hẳn phải rất đơn giản đi.

Đem y đánh bầm giập rồi thề không bao giờ gặp lại nữa.

Tiêu Kính Nam đạp ga, rẽ phải tăng tốc hướng đến nhà Thang Đông Trì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.