Chương trước
Chương sau
Thời điểm Tiêu Kính Nam mở to mắt, phát hiện sắc trời vẫn tối như cũ.

Nhìn Thang Đông Trì ngủ bên người, Tiêu Kính Nam trong nháy mắt có cảm giác mình đang xuyên qua.

Chính là…Xuyên qua rồi vì sao quần áo lại cởi sạch???

Hơn nữa hắn ôm Thang Đông Trì, Thang Đông Trì ôm hắn.

…Chẳng lẽ hắn còn nằm mơ?

Tiêu Kính Nam tay giật giật, đầu ngón tay thoát ly làn da Thang Đông Trì, cảm giác dính dính cho thấy thời gian hắn ôm Thang Đông Trì đều không có chuyển động.

Cái này khiến nhận thức Tiêu Kính Nam có chút hỏng mất, lại như cũ chậm rãi giơ cánh tay lên…Nhéo nhéo hai má của mình.

“Ba!”

“Oa!” Mông thật đau xót, Tiêu Kính Nam nhíu mày, “Làm chi đánh tôi?”

“Em không mệt phải không, tỉnh dậy liền ngớ nga ngớ ngẩn như vậy?”

“Hình như tôi ngủ lâu lắm, có chút mệt.” Tiêu Kính Nam bộ dạng không rõ ràng tình huống, còn thuận theo dấu tay Thang Đông Trì sờ sờ mông mình, “Rát.”

“Phốc…” Thang Đông Trì nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được bật cười, “Em vẫn chưa tỉnh ngủ hay sao vậy.”

Tiêu Kính Nam lần đầu nhìn thấy Thang Đông Trì không quản hình tượng mà bật cười như vậy, ngây người hai giây, lại đột nhiên cảm thấy trong đầu có gì đó lộn vài vòng, một màn tình cảm mãnh liệt chân thật cùng cái mông hắn vừa rồi có cảm giác rát biến thành…nhức mỏi.

“Nghĩ ra rồi?” Thang Đông Trì nhìn sắc mặt hắn “đỏ cam vàng lục lam chàm tím” dạo qua một vòng, ho khan một tiếng hắng giọng, nghiêng người qua cắn cắn vành tai hắn, “Cảm giác thế nào?”

Thanh âm tận lực đè thấp rơi vào trong tai, cả người Tiêu Kính Nam chợt run lên.

“Không ra làm sao…” Tiêu Kính Nam nghiêng đầu tránh môi Thang Đông Trì, vẻ mặt không được tự nhiên.

“Đã bất tỉnh còn kêu không ra làm sao.” Thang Đông Trì đuổi theo, tay duỗi ra xiết chặt cằm Tiêu Kính Nam, vừa nhanh vừa chuẩn cắn bờ môi hắn tuỳ ý hút.

Quá thô cùng cuồng ngược động tác ngược lại kích thích ý chí chiến đầu của Tiêu Kính Nam, rõ ràng cũng duỗi tay ra, áp hậu não Thang Đông Trì dùng sức hôn.

Hô hấp không ngừng trao đổi lẫn nhau, tiết tấu càng ngày càng dồn dập thúc giục dục vọng ngày càng dâng cao.

Thang Đông Trì thuận theo tư thế ôm chặt Tiêu Kính Nam, tự động dừng lại cái hôn này.

“Được rồi.” Thang Đông Trì sờ sờ tóc Tiêu Kính Nam, ngẩng đầu hôn trán của hắn, không dấu vết tạo ra khoảng cách giữa hai thân thể một chút, “Nếu mệt mỏi thì ngủ thêm một lát đi.”

“Anh xem tôi là cái gì.” Tiêu Kính Nam bất mãn dùng tay chà qua chà lại cái trán.

Thế nhưng lại hôn trán của hắn, xem hắn là con gái hay trẻ con a.

“Xem em là gấu nhỏ ngốc.” Thang Đông Trì nói xong vươn tay kéo chăn đắp cho hắn, “Tôi gọi đồ ăn tới cho em, em muốn ăn cái gì?”

Vừa dứt lời, bụng của Tiêu Kính Nam phát ra tiếng kêu, hắn xẩu hổ mặt đỏ rần.

Mặc dù đối với Thang Đông Trì càng bất mãn hơn nữa, nhưng đã đói bụng cùng là sự thật.

“…Tôi muốn ăn cơm chiên hải sản và súp nấm.”

Thang Đông Trì chớp chớp đôi mắt, mở đèn đầu giường, xốc chăn xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy điện thoại di động ra bấm số, đặt ở bên tai.

Tiêu Kính Nam mở mắt nhìn trừng trừng Thang Đông Trì trắng trợn xoay lưng đứng trước mặt hắn, từ hậu não đến gót chân, toàn bộ cơ bắp nhìn hến một lần.

Chờ y nói chuyện xong xoay người, lại từ trán đến mũi chân…Lướt qua mỗi bộ vị một lần nữa.

“Nhìn đủ chưa?” Thang Đông Trì xốc chăn lên tiến vào, mang theo một luồng không khí lạnh.

Tiêu Kính Nam hừ mũi một tiếng, “Không đủ thì sao.”

“Sau này em sẽ có rất nhiều thời gian nhìn.” Thang Đông Trì cong khoé miệng, “Đừng lo lắng.”

“…Ai lo lắng!” Tiêu Kính Nam bĩu môi.

“Giọng ai to người nấy lo lắng.” Thang Đông Trì nhanh chóng nói, thấy Tiêu Kính Nam quay đầu lại nhìn y liền chỉ cửa sổ, “Thấy không, một đôi.”

Tiêu Kính Nam thuận theo hướng ngón tay Thang Đông Trì nhìn qua.

Một chú gấu Teddy ngơ ngác ngồi bên cửa sổ hướng bọn họ mỉm cười.

“Xì… Teddy ở nhà tôi toàn được con mèo ngốc kia ôm như gối.”

Như là phải biểu đạt bộ dáng không quan tâm mới mang lại cảm giác thắng lợi cho Tiêu Kính Nam, gấu ngốc nhỏ lập tức phản kích.

“Gấu ngốc rất xứng mèo ngốc.” Thang Đông Trì không để ý Tiêu Kính Nam bất mãn, liếm liếm môi. “Lại hôn một chút, cơm sắp đến rồi.”

“…” Tiêu Kính Nam cũng theo bản năng liếm liếm môi, nói không rõ là chờ mong hay lo âu.

Hôn môi đứt quãng gần tới mười phút, Tiêu Kính Nam bị hôn đến hồ đồ, đại não cuối cùng mới kịp nhận ra là bị Thang Đông Trì lừa.

Cái gì lại hôn một chút!

Y rõ ràng là đặt cơm từ khách sạn, đồ ăn làm xong mang đến đây ít nhất cũng hơn hai mươi phút.

…Vì vậy gấu nhỏ ngốc của chúng ta liền như thế ngây ngốc bị hôn hai mươi phút, mãi cho đến khi người giúp việc dưới lầu gọi điện thoại nói đồ ăn đã đưa đến mới dừng lại.

Thang Đông Trì xuống lầu mang thức ăn bưng lên, động thời mang theo một cái bàn thấp nhỏ.

“Ở trên giường ăn luôn đi, đừng dậy.” Thang Đông Trì đi đến trước mặt Thang Đông Trì dìu cánh tay đỡ hắn ngồi xuống, cho thắt lưng hắn phía sau dựa hai cái đệm, rồi mới đem bàn nhỏ đặt ở hai bên đùi, theo thứ tự đặt cơm chiên cùng súp nấm thang lên, đem thìa đặt vào tay Tiêu Kính Nam.

Một câu cám ơn thực thuận miệng vang lên, nói xong đại khái Tiêu Kính Nam cảm thấy có chút ảo não, vì vậy căm hận ăn cơm chiên.

Mỗi lần đều là như vậy, mơ mơ hồ hồ liền làm chuyện yêu đương.

Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam mở to miệng nhai cơm chiên, vừa định nói ăn chậm một chút, đột nhiên nghe thấy “Khụ!” một tiếng. Một thanh âm vang lên.

Rồi gấu nhỏ ngốc che miệng quay đầu, hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn mình.

——————————

Lời tác giả:

Bị Thang BOSS hôn đến hồ hồ ngốc gấu ngốc tiên sinh XDDD

Cùng với gấu tiên sinh, ngươi sao có thể gây sức ép như vậy a XDDDD

(Gấu ngốc tiên sinh: Tôi thích ăn cơm hải sản QAQ)

(Thang BOSS: Không cho em ăn a)

(Gấu ngốc tiên sinh tiếp tục hai mắt đẫm lê uông uông.)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.