Thực vất vả chờ đến lúc Thang Đông Trì kết thúc nụ hôn kia, Tiêu Kính Nam cố hết sức trừng Thang Đông Trì một cái, kiên quyết mở cửa xe.
“Em cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy không tốt lắm.” Thang Đông Trì bắt lấy cổ tay hắn, một phen lôi kéo bước chân người nào đó.
Tiêu Kính Nam quay đầu lại, “Được hay không trong lòng tôi biết.”
“A? Không sợ mất mặt sao?”
“…Tôi cự tuyệt trả lời anh.” Tiêu Kính Nam quơ quơ cổ tay, “Để tôi xuống xe, mèo nhỏ ngốc đói bụng rồi.”
“Được thôi.” Thang Đông Trì buông tay ra, “Đi xem mèo nhỏ đi.”
Tiêu Kính Nam vừa lòng gật đầu, sau khi xuống xe lập tức nghe thấy âm thanh hạ cửa sổ.
“Chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, cùng đi du lịch nghỉ ngơi đi.”
Thang Đông Trì ngửa đầu nhìn gấu nhỏ ngốc… “Đi đến ôn tuyền.”
Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới ôn tuyền, Tiêu Kính Nam nháy mắt đã nghĩ đến kỷ niệm lần đó đi cùng bằng hữu gặp phải Thang Đông Trì, rồi sau đó mình bị đuổi ra ngoài.
Nhìn gương mặt nháy mắt đen thui, Thang Đông Trì đột nhiên nói: “Chẳng lẽ em sợ theo tôi đến ôn tuyền?”
Tiêu Kính Nam nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vừa cắn răng vừa cười nói, “Như, thế, nào, có, thể. Tôi, đi!”
“…Biểu tình em thực dữ tợn.”
“Vậy đừng nhìn chăm chú a.” Tiêu Kính Nam xoay người, hai tay xỏ vào túi áo, chạm rãi đi vào nhà.
Ngay lúc Thang Đông Trì cho rằng hắn cứ như vậy vào nhà, Tiêu Kính Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-doi-thu-mot-mat-mot-con/2307288/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.