“Thật sự không tính toán trở về sao?” Thang Đông Văn tiếp nhận đề tài “ha ha ha” của Tiêu Kính Nam, “Anh có biết đại bá rất muốn anh trở về.”
“Có chú ở đây là được rồi.” Thang Đông Trì vừa nói vừa cởi bảo hộ, “Anh đã cùng đại bá nói qua, lần này chỉ làm khách du lịch.”
“Em vẫn còn thiếu chút nữa.” Thang Đông Văn sờ các đốt ngón tay.
“Chỉ là một chút.” Thang Đông Trì vỗ vỗ bả vai của hắn, “Bất quá như vậy là đủ rồi, sự nghiệp gia tộc đã phát triển đến quy mô hiện tại này, cũng đã đến thời kỳ bão hoà an ổn, sau khi kế thừa có thể làm được cái gì thì hãy làm, đừng để bản thân chịu áp lực quá lớn.”
“Anh lại có thể nói thoải mái như vậy.”
Thang Đông Trì cười cười, khoé mắt ngắm Tiêu Kính Nam bên cạnh vẫn luôn nhìn y thoát đồ bảo hộ, vì vậy nói qua: “Em thích?”
Tiêu Kính Nam quay đầu, “Ân. Nhìn qua rất suất.”
“Em là đang khen tôi?” Thang Đông Trì lại hỏi.
“…Tôi chưa có nói anh…Khụ khụ, thôi được, anh rất đẹp trai.”
Không nên hở một tí lại dùng ánh mắt uy hiếp người a, quá đáng.
Gấu ngốc trong lòng âm thầm rơi lệ.
“Anh có thể mặc thử xem sao a.” Thang Đông Văn nói.
“Có thể chứ?” Tiêu Kính Nam bật người, hai mắt toả sáng.
“Có thể.” Thang Đông Trì nói thay Thang Đông Văn, “Quần áo hẳn vần còn đi.”
“Còn.”
Vì vậy sau khi Tiêu Kính Nam đổi y phục, tinh thần trỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-doi-thu-mot-mat-mot-con/2307282/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.