Từ nơi đó đi ra vừa vặn thời gian ăn cơm chiều, vì vậy Thang Đông Trì tự quyết định đem hắn đến tiệm cơm ăn cơm.
Trong đại sảnh nhìn một vòng, toàn bộ nội thất cùng thiết kế đều là gỗ lim, Tiêu Kính Nam nhìn thoáng qua ghế gỗ lim cứng rắn liền liên tưởng đến cảm giác của thắt lưng khi ngồi xuống, mềm một chút còn tốt, nhưng cứng như vậy, chẳng phải muốn động cũng không thể động?
Hắn quay đầu đi chỗ khác nhìn Thang Đông Trì.
Đây cũng là cố ý đi… Hỗn đản!
“Đi thôi, đến phòng ăn riêng.”
Thang Đông Trì như là không phát hiện hắn cắn chặt răng nanh, đi trước trước một bước. “Nơi này đồ ăn hương vị rất tốt, cậu hẳn là sẽ thích.”
…Lão tử một chút cũng không thích!
Tiêu Kính Nam bất mãn hừ một tiếng, không tình nguyện đi theo sau bước chân Thang Đông Trì.
Mà Thang Đông Trì tựa hồ cũng ý thứ được hắn đi rất chậm, cũng thả chậm bước chân.
Như vậy, từ đại sảnh đến phòng ăn chỉ cần đi hai phút, hai người đi mất đến mười phút, nhân viên phục vị đi bên cạnh họ, cười đến hai má đều đau mới mở cửa phòng ăn ra. “Xin mời đi bên này…”
Thật vất vả đem hai người đưa vào, phục vụ xoay người đi lấy khăn ấm cho bọn họ lau tay, kết quả đi vào liền thấy một màn thập phần quỷ dị.
“Trước, tiên sinh… Xin hỏi ngài..” Đây là đang làm chi…?
Một người nam nhân đem một nam nhân khác đặt bên ghế sa lông nghỉ ngơi bên cạnh… thoát quần?
Thang Đông Trì một tay áp Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-thuong-doi-thu-mot-mat-mot-con/135786/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.