Đại Ngưu đáng thương hề hề bò xuống giường, ngồi ở bên giường.
“Vậy được rồi.”
Đại Ngưu ủy khuất làm cho Ngọc Nhi không đành lòng
“Nếu không liền làm một lần?”
Ngọc Nhi mới nói ra đã bị Ngọc Nhi bổ nhào vào giường, biết làm như thế nào Đại Ngưu càng không biết tiết chế.
Đại Ngưu ở nhà bồi Ngọc Nhi mấy ngày, nói là hầu hạ y dưỡng bệnh nhưng cuối cùng Ngọc Nhi không chịu nổi cặp mắt chờ đợi kia, đều xuống giường không được, đến một ngày Ngọc Nhi cảm thấy như vậy không được, thấy Hắc sư phụ y liền nói.
“Sư phu mang Đại Ngưu ra ngoài kiếm việc gì làm đi.”
“Tiểu tử kia phiền ngươi.”
“Cũng không phải, ngài biết đó……” Ngọc Nhi do dự nên nói thế nào.
“Ha ha, hắn hơn mười ngày không cho ngươi xuống giường?”
Ngọc Nhi thẹn thùng gật đầu.
“Tiểu tử kia như vậy, thích cái gì liền giữ chặt như con chó nhỏ nhìn khúc xương, không ăn cũng không buông. Ngươi yên tâm, ta lập tức kéo hắn ra ngoài, hắn cũng nên tìm việc làm.”
Hắc sư phụ tìm Đại Ngưu, giáo dục hắn phải kiếm việc nuôi sống Ngọc Nhi, kỳ thật nói tiếp trong tay bọn họ có đủ tiền chi tiêu nhưng Hắc sư phụ nhắc nhở, Đại Ngưu đáp ứng xuống biển đánh cá, làm cho Ngọc Nhi mỗi ngày đều có thể ăn những loại cá mới.
Đại Ngưu ở cửa không tha nhìn nhìn Ngọc Nhi. “Ngọc Nhi ta đi ra ngoài làm việc, ngươi có việc phải đi bến tàu phía Đông tìm ta. Ta không ở này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tho-nhan/2347674/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.