“Ngốc, nói vậy ngươi khen ta là đẹp, vậy tiểu thư bên kia có đẹp không?”
Mộng Ngọc ý bảo Đại Ngưu nhìn về phía bên kia cách không đám người ngồi gần lửa vừa đến.
Thô nhân quay đầu nhìn thoáng qua liền quay lại nói. “Các ngươi đều đẹp mặt.”
Mộng Ngọc biết thô nhân không có nói dối, tiểu thư bên kia cũng thật không khó nhìn, nhưng là nghe được Đại Ngưu nói như vậy y vẫn là không vui, đây không phải đại biểu về sau người càng đẹp xuất hiện thô nhân sẽ không cần y nữa. Dù sao y xuất thân là loại này, cùng một người xinh đẹp sạch sẽ đứng cùng nhau, thô nhân còn có thể yêu y sao? Nghĩ nghĩ, Mộng Ngọc muốn khóc, y quay mặt sang nói với Đại Ngưu.
“Ta có điểm mệt nhọc, muốn nghĩ trưa một chút, ngươi ăn đi, ta không ăn cùng ngươi.”
Mộng Ngọc đi đến chỗ quần áo của Đại Ngưu trải sẵn nằm xuống, đưa lưng về phía thô nhân, lén lút lau đi nước mắt.
Mộng Ngọc yên lặng khóc, nhiều năm dưỡng thành thói quen, khóc cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ yên lặng núp một nơi rơi lệ. Thẳng đến khi một bóng đen một lần rồi một lần đời đến trước mắt y, lập lại nhiều lần, Mộng Ngọc mở lớn mắt nhìn kỹ xem, là một bàn tay, nhìn hướng về phía trước nhìn xem, là bàn tay của thô nhân.
Mộng Ngọc lau khô nước mắt ngồi dậy, ra vẻ trấn định hỏi: “Có việc sao?”
“Ngươi vừa khóc?” Đại Ngưu cẩn thận hỏi.
Đôi mắt hồng hồng, Mộng Ngọc biết nói dối không được, vì thế gật gật đầu.
“Vì cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tho-nhan/111366/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.