“A, ngươi trước kia đã làm sao?”
“Không.”
“Cáp.”
Mộng Ngọc đã biết nguyên lai Lý Đại Ngưu không biết nên làm như thế nào. Nếu quyết định tống xuất chính mình vậy chính mình chủ động thôi.
Mộng Ngọc đem khố hạ căn kiên đĩnh đến gần mông mình, nhắm ngay hậu đình chính mình, có dị vật xâm nhập hậu đình co rút nhanh có chút bài xích, Mộng Ngọc hít sâu một hơi, đem Lý Đại Ngưu chỉnh nam căn hàm vào trong cơ thể, cao thấp hoạt động thắt lưng, y thầm nghĩ biểu hiện của mình thật tốt, qua đêm nay làm cho thô nhân kia nhớ kỹ về y, nhớ kỹ lần đầu tiên của bọn họ, cũng là lần cuối cùng hoan ái.
“A, nhớ kỹ ta, Đại Ngưu, nhớ kỹ, ta gọi là Mộng Ngọc, lần đầu của ta cho ngươi, nhớ không?”
Lý Đại Ngưu giúp đỡ người phía trên mình, thắt lưng mảnh khảnh chỉ sợ hắn sẽ bẻ gãy. Hắn rất dụng tâm dùng cánh tay ôm lấy eo nhỏ, hạ thân hướng về phía trước cử động hết lực.
“Ta sẽ không phụ ngươi, ta cả đời sẽ đối tốt với ngươi.”
Mộng Ngọc ở trên người hắn nở nụ cười, cười đến thật đẹp cũng thật thê lương. Y chậm rãi ghé vào bụng trên Lý Đại Ngưu, thô nhân đã tìm được quy luật, biết liên tục thẳng tiến trong thân thể y là có thể giải trừ dục vọng. Ôm chầm lấy bả vai, qua đêm nay ôm ấp ấm áp, cánh tay rắn chắc sẽ không còn, trên cơ bản thô nhân nói tình ý làm cho y cảm thấy hảo ngọt ngào, nhưng y biết là không có khả năng, một thô nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-tho-nhan/111361/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.