Bọn họ dùng cách rút bài để chọn người thua, bắt đầu hơn mười ván Chung Ngưng đều rất may mắn, không có rút trúng lá nhỏ nhất. Cho dù có hai lần rút phải hai nút thì cũng có người rút trúng lá Ace, mà hai lần Ace đều là Lý Nhạc Kỳ rút phải, nhìn nàng ta quả thực là buồn bực muốn chết.
Nhưng mọi người vẫn tính là còn nhẹ tay, câu hỏi nói thật và đại mạo hiểm đều không đau không ngứa, những món ăn đặc chế cũng tạm thời vô dụng.
Chung Ngưng vẫn chưa thua lần nào, trong lòng cũng có chút lâng lâng, nhưng mà vận khí luôn luôn mờ ảo, thời điểm rút trúng chín nút cô còn cho rằng lại lần nữa an toàn, thế nhưng bài của những người khác đều lớn hơn cô.
Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười nguy hiểm giống như sói xám, thời khắc này bọn họ chờ mong đã lâu.
Hứa Huyền Thụy cùng Tề An Trạch ngồi cách chỗ của bọn họ chỉ có ba mét, Tề An Trạch vẫn luôn chú ý bên này, còn Hứa Huyền Thụy ăn không ngồi rồi cũng nhìn bọn họ chơi.
“Rốt cuộc cũng đến lượt Chung Ngưng.” Tề An Trạch cũng là một bộ dáng cực kỳ chờ mong.
Hứa Huyền Thụy liếc hắn một cái, “Không phải vừa rồi cậu nói lo lắng cho cô ấy sao?”
Tề An Trạch cười hắc hắc, “Hiện tại vẫn là lo lắng, nhưng tôi cũng rất tò mò biểu hiện của cô ấy.”
Hứa Huyền Thụy không lên tiếng, bởi vì anh phát hiện chính mình cũng có chút tò mò.
“Chung Ngưng, cô chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?”
Chung Ngưng không chút do dự trả lời: “Lời thật lòng.”
Người rút trúng lá bài lớn nhất là người thắng, người thắng đặt câu hỏi, lần này là một nhà thiết kế nam. Cậu ta nghĩ ngợi, hỏi: “Chuyện cô thích làm nhất là gì?”
“Ngủ.” Chung Ngưng cười trả lời.
Lý Nhạc Kỳ nhịn không được trợn trắng mắt, “Một cô gái thích ngủ?”
“Ngủ rất tốt, dưỡng nhan sắc, tinh thần thoải mái.”
Vấn đề này thật sự quá ôn hòa, Lý Nhạc Kỳ không hài lòng, duỗi tay xáo bài xong liền tiến hành ván tiếp theo.
Lần này là Chung Ngưng rút được lớn nhất, Lý Nhạc Kỳ nhỏ nhất.
“Lời thật lòng.” Lý Nhạc Kỳ sắc mặt không vui, đồng thời rất lo lắng Chung Ngưng sẽ hỏi vấn đề xảo quyệt.
Chung Ngưng không chút suy nghĩ liền hỏi: “Cô thích làm chuyện gì nhất? Ừm, không cần phải là thích nhất, cô kể thêm nhiều thứ nữa cũng được.”
Lý Nhạc Kỳ có chút ngoài ý muốn, hỏi cái này à?
Tề An Trạch buồn cười, nói với Hứa Huyền Thụy: “Cô ấy thật là thú vị.”
Hứa Huyền Thụy nhìn Chung Ngưng cười đến không có lòng dạ gì khác, không phản bác lời Tề An Trạch nói.
Đối với vấn đề này, Lý Nhạc Kỳ không chỉ không bài xích, mà còn thập phần thích. Nàng hơi hơi ưỡn ngực, rất đắc ý nói: “Tôi thích đàn dương cầm, thích hội họa, đọc sách, còn có xem phim.”
“Wow, thật nhìn không ra nha, Lý Nhạc Kỳ cô lại yêu thích những việc cao nhã như vậy.” Nhà thiết kế Âu Vũ kinh ngạc nói.
“Vậy anh cho rằng Lý Nhạc Kỳ sẽ thích cái gì?” Người hỏi chuyện này chính là Tina.
Biểu tình của Âu Vũ rất khoa trương mà nói: “Tôi cho rằng cô ấy thích đến hộp đêm, thích đi dạo phố, trang điểm gì đó.”
Lý Nhạc Kỳ khó thở, “Anh mới thích tới hộp đêm ấy! Còn đi dạo phố, trang điểm những cái đó là chuyện đương nhiên, có người phụ nữ nào lại không thích?”
Chung Ngưng cười cười, yếu ớt giơ tay, nói: “Tôi không thích mấy thứ đó lắm.”
Cái này quả thực chính là phá đám, Lý Nhạc Kỳ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Cô có còn là phụ nữ không? Thích ngủ lại còn không thích trang điểm, một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch không ai yêu.”
“Tôi không có lôi thôi lếch thếch, tôi chỉ là không ham thích, nhưng vẫn luôn chú ý đến dáng vẻ mà.” Lời Chung Ngưng nói đều là thật.
Thời điểm đổi mùa cô sẽ mua hết quần áo cần thiết, sẽ không mỗi ngày đều đi dạo phố. Còn trang điểm gì đó thì cô không giống với các cô gái mỗi lần ra cửa đều mất hai giờ đồng hồ để trang điểm, ngoại trừ đi làm hoặc là tham dự một ít các trường hợp long trọng, nếu không ngày thường cô đều để mặt mộc, da dẻ gì đó cũng muốn hô hấp mà.
Đối với lời của Chung Ngưng nói thì tất cả mọi người đều đồng tình, bởi vì cô cho người ta một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng không giống với phần lớn các cô gái cả ngày trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy rực rỡ lóa mắt, cô luôn làm người ta cảm giác rất thuận mắt.
Bên kia Tề An Trạch cũng gật đầu, “Ừm, kỳ thật Chung Ngưng là không cần trang điểm cũng đã rất ổn, là một bông hoa tươi mát hiếm có. Ôi không biết lúc cô ấy trang điểm tỉ mỉ sẽ như thế nào nhỉ?! Không bằng cuộc họp thường niên năm nay cử hành vũ hội đi?” Hắn quay đầu lại trưng cầu ý kiến Hứa Huyền Thụy.
Hứa Huyền Thụy vẻ mặt không vui, “Cậu đừng quên là cậu đã có bạn gái rồi.”
Tề An Trạch nhịn không được cười, “Cậu đây là ghen à?”
Hứa Huyền Thụy nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy thâm ý gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi không muốn thấy cậu khen ngợi người khác.”
Nghe được lời này Tề An Trạch liền hoảng sợ trừng lớn hai mắt, lập tức quay đầu nhìn sang đám người cách hắn ba mét. Nhìn thấy thần sắc của bọn họ vẫn bình thường mà tiếp tục chơi trò chơi, xác định bọn họ không nghe thấy lời nói vừa nãy ở bên này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hứa Huyền Thụy, cậu đây là e sợ thiên hạ không đủ loạn?!” Tề An Trạch vừa kích động vừa cưỡng chế thanh âm, ở trong lòng cảm thấy buồn bực khó tiêu, hắn rất ghét bị người ta kêu là gay.
Hứa Huyền Thụy thập phần thanh thản mà dựa lưng ra sau, một bàn tay rất tự nhiên mà duỗi ra đặt trên sô pha sau lưng Tề An Trạch. Anh vẫn như cũ mà treo nụ cười hiếm có trên mặt, “Sao cậu biết lời tôi nói không phải là thật?”
Thời gian qua Tề An Trạch vẫn luôn là một bụi hoa gặp biến bất kinh, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có vạn mã lao nhanh, thật muốn quyết đấu với Hứa Huyền Thụy một trận, đánh cho cậu ta trở lại bình thường.
Ừm, nhưng mà ngẫm lại thì hắn đánh không lại cậu ta.
Không thể trêu vào chẳng lẽ còn không trốn nổi sao? Tề An Trạch oán hận đứng dậy, không quay đầu đi đến giữa đám người đang chơi trò chơi, ngồi ở vị trí trống bên cạnh Chung Ngưng.
Hứa Huyền Thụy nhìn màn hình lớn trên tường, nghe Hoàng Khôn cất tiếng hát cao vút, thuận tiện đếm một chút cậu ta hát đúng mấy điệu.
Bên kia Âu Vũ nhịn không được rống lên một tiếng: “Hoàng Khôn cậu có thể học xong rồi đến hát không?! Cậu đã hoàn toàn soạn ra một ca khúc mới rồi, hơn nữa cậu còn rất lợi hại mà hát không hề trùng lặp với nguyên khúc luôn!”
“Ha ha, cảm ơn đã khích lệ!” Hoàng Khôn cầm microphone nói.
Âu Vũ tức giận cầm một nắm đậu phộng ném vào người cậu ta, Hoàng Khôn duỗi tay bắt được một viên ném vào trong miệng, sau đó nói: “Cảm ơn, ăn khá ngon.”
Tất cả mọi người đều bị Hoàng Khôn đánh bại, Lý Nhạc Kỳ giận dỗi nói với Tề An Trạch: “Ông chủ, anh cũng không quản à?”
Tề An Trạch bỏ trách nhiệm qua một bên, “Bộ phận thiết kế của mấy người tôi quản không được, tìm tổng giám của mấy người đi.”
Ai dám tìm Hứa Huyền Thụy chứ, vẫn là tiếp tục chơi trò chơi thì hơn.
Lúc này đây, lại là Chung Ngưng thua.
Thắng chính là Tina. “Cô đã từng có mấy người bạn trai?”
Vấn đề này thật là quá đơn giản. “Một người.”
“Gạt người, tôi không tin. Chơi trò chơi này mà không thành thật sẽ phải bị nguyền rủa.” Tina nói.
Chung Ngưng nhún nhún vai, “Tôi nói thật mà, không sợ nguyền rủa đâu, nguyền rủa cái gì đây? Không quen được bạn trai à? Không sao, tôi không có gánh nặng tâm lý đâu.”
Kỳ thật mọi người ngoại trừ có chút ngoài ý muốn thì vẫn tin tưởng lời cô nói.
“Thật không nghĩ tới, Chung Ngưng điều kiện của cô cũng không tồi… Có phải là bạn học nam thời cao trung và đại học của cô quá xấu hay không? Còn có sơ trung nữa?”
Âu Vũ không nghĩ ra đồng thời có chút tiếc nuối, điều lệ của công ty đã nghiêm cấm, bằng không hắn thật đúng là muốn theo đuổi Chung Ngưng. Hay là bí quá hoá liều một lần? Ừm, cái này trở về hắn sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Chung Ngưng cười cười, không nói gì thêm.
“Tiếp nào tiếp nào.” Lý Nhạc Kỳ đã nghĩ ra vấn đề muốn hỏi Chung Ngưng.
Sự thật chứng minh, vận khí của Chung Ngưng đã dùng hết rồi, cô lại thua.
Lý Nhạc Kỳ rất vui vẻ, “Hiện tại người cô thích là ai?”
Hắc hắc, mặc kệ trong lòng Chung Ngưng có thích Hứa Huyền Thụy hay là Tề An Trạch hay không, hoặc là cô nói mình không thích người nào, hoặc là tùy tiện kéo đại một người nào đó vào cho xong chuyện. Nhưng chỉ cần cô nói ra tên của người đàn ông kia, Hứa Huyền Thụy hoặc là Tề An Trạch đều sẽ có ý kiến với cô.
Lý Nhạc Kỳ cảm thấy bản thân mình thật sự là quá cơ trí, một người phụ nữ vừa mỹ mạo vừa tài trí như nàng thì Hứa Huyền Thụy sớm hay muộn cũng sẽ thích nàng thôi.
Vấn đề này khiến cho tất cả mọi người đều ngưng lại chờ đợi câu trả lời của Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy cũng quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều là bộ dáng thập phần chờ mong, Chung Ngưng cảm thấy có chút buồn cười. Không thể không thừa nhận, vấn đề mà Lý Nhạc Kỳ hỏi rất hay, Chung Ngưng ở trong lòng tán thưởng cho nàng 32 cái like.
Nhờ việc này cô liền có thể nói ra chân tướng, loại bỏ hoài nghi của Hứa Huyền Thụy với cô.
Chung Ngưng rất nghiêm túc nói: “Hiện tại người tôi thích chính là đứa cháu trai hai tuổi của tôi, thằng bé rất đáng yêu, mắt to, mặt tròn tròn lại còn rất thích cười, mỗi lần thấy thằng bé, tim tôi đều muốn tan chảy, không tin mọi người xem đi.”
Chung Ngưng nói xong liền lấy di động ra mở khóa, trên màn hình di động lập tức xuất hiện ảnh chụp một bé trai đáng yêu mũm mĩm rất giống với lời cô nói, đôi mắt to cùng bộ dáng khi cười siêu cấp đáng yêu.
Nhưng mà, đó không phải là đáp án mà mọi người mong muốn.
“Tôi chính là nói đến mối quan hệ giữa nam và nữ!” Lý Nhạc Kỳ buồn bực.
“Lúc nãy cô đâu có nói vậy.” Chung Ngưng vô tội, xác xác thật thật người cô thích nhất chính là đứa cháu trai đáng yêu của cô nha.
Lý Nhạc Kỳ có chút kích động, “Yêu cầu này còn chưa đủ rõ ràng sao? Tất cả mọi người đều biết là ý tứ này, các người nói xem có phải không?”
Mọi người thành thật gật đầu.
“Vậy được rồi, tôi trả lời thêm lần nữa là được mà.” Chung Ngưng cũng không có không tình nguyện, nhưng cô cau mày tự hỏi một chút.
“Cô không được nói dối đó.” Lý Nhạc Kỳ cảnh cáo nói.
“Ừm, đối tượng 6 năm trước yêu thầm có tính không?” Chung Ngưng hỏi.
“6 năm trước…”
“Ừm, 6 năm trước tôi rất thích một người học trưởng, nhưng chỉ là yêu thầm, tên của anh ấy đến sau này mới biết được. Tôi không biết tình trạng hiện tại của anh ấy, nói không chừng đã có vợ có con…”
“Cho nên hiện tại cô vẫn là thích anh ta?” Lý Nhạc Kỳ truy vấn.
“Cái này… hẳn là vẫn thích đi, tôi phải đi hỏi thăm tình trạng của anh ấy trước rồi mới quyết định xem có nên tiếp tục thích hay không.”
Nói đến học trưởng, tâm hồn thiếu nữ của Chung Ngưng không tự chủ được mà lan tràn.
Trên con đường mòn trong rừng ở sân trường, cô đứng ca hát, lá cây nhảy múa, anh ấy trực diện đi tới, sau đó cùng cô gặp thoáng qua...
“Nếu anh ta còn độc thân, cô sẽ tiếp tục theo đuổi sao?” Tề An Trạch hỏi, dù sao chuyện này hắn cũng đã biết trước đó. Biết đến chuyện này còn có một người nữa, hắn không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía họ Hứa.
Hứa Huyền Thụy nhìn màn hình lớn, dường như một chút cũng không chú ý đến chuyện bên này.
Ha hả, hắn cũng không tin anh lại thích nghe Hoàng Khôn hát.
“Ừm, có khả năng.” Chung Ngưng cười đến ngọt ngào, hắc hắc, cô đã có thể chứng minh mình là một nhân viên rất tuân thủ quy định rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]