Nó mệt mỏi mở mắt, nó thấy cô nhưng nghĩ mình lại mơ, nó biết cô không thể đến đây được, cô ghét nó còn không hết.
Nhưng không, không phải mơ, người đó là cô, đúng là cô rồi.
- Cô... Sao lại....? Nó hỏi bằng cái giọng khàn khàn của người bệnh sắp chết -.-
- Cô đến thăm em không được sao? Em còn giận cô vì chuyện đó?
- Không, em không có, chỉ là... - nó thấy cô buồn nên nhanh chóng trả lời.
- Cô xin lỗi hôm đó lại thất hẹn với em, chắc tại em tức giận cô vì chuyện đó đúng không, nhưng đánh người thì không phải là chuyện đúng.
- Mọi chuyện không như cô nghĩ em không trẻ con đến mức trút giận lên người khác! Hôm đó em không có cơ hội giải thích với cô, nhưng tại sao, hắn ta lại là chồng sắp cưới của cô? Cô đã thật sự tìm hiểu hắn chưa?
Giảng viên ưu tú như cô nó nghĩ nếu cô lấy chồng thì chắc là một ông thầy nào đó cũng giỏi bậc nhất chứ sao lại dính đến giới tài phiệt làm gì.
- chuyện đó, cô không biết, là do ba cô sắp xếp cả.
- Hắn ta không phải người tốt!
Cô nhìn nó,vì sao lại quan tâm chuyện của cô, từ nhỏ đến giờ cô chưa cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt nào, ba cô chỉ áp đặt những áp lực của ông ấy cho cô, còn mẹ cô thì yếu đuổi phu thuộc chồng mình, mẹ thương cô nhưng bà ấy không có tiếng nói.
- Em nghỉ ngơi đi, tôi về còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-mot-lan/2582167/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.