Nó được đưa đi cấp cứu, rồi bay về nước trong đêm. Suốt thời gian hôn mê, nó cứ gọi tên người chị đó mãi.
"- Mặc tiểu thư! Nhị tiểu thư trở về rồi ạ! - Phong quản gia gọi ngay cho cô.
- Em ấy đang ở đâu?
- Nhị tiểu thư.... Đang.. Ở bệnh viện. - ông ấp úng trả lời.
Cô không hỏi gì nữa, lòng cô như lửa đốt vội đi ngay trong đêm. Cô bây giờ chỉ muốn gặp nó.
- Này các người làm trò gì vậy, sao lại để Anh Anh ra nông nỗi thế này. - Nhã Kỳ làm loạn trong bệnh viện.
- Hàn tiểu thư cô bình tĩnh đã đây là trong bệnh viện!
- Ông nhìn xem, chị ấy làm gì mà ra nông nỗi như thế này.
- Tôi không rõ nhưng xin cô giữ bình tĩnh. À bác sĩ tới chúng ta ra ngoài chút nhé. - Ông cố gắng tách Nhã Kỳ cho cô và nó được không gian riêng.
Cô tìm số phòng chân loạng choạng chạy đến tìm nó, mở cánh cửa kia, cô cảm nhận mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cô bé ngày nào cười nói bên cô giờ nằm bất động quấn dây truyền nước chằn chịt trên người.
Cô không kìm được nước mắt, sao lại thành ra thế này. Cô ngồi xuống nhà nhàng nắm ban tay lạnh lẽo của nó.
- Em sao vậy... Em tỉnh lại nói yêu tôi lần nữa đi... Tôi xin lỗi.
Cô ngủ thiếp bên nó khi nào không hay.
Bàn tay như cảm nhận được hơi ấm, nó bắt đầu nhận thức, ngón tay cử động. . ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-mot-lan/2582158/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.