- Cô Mặc đa nghi quá, đây chắc chỉ là sự trùng hợp thôi, không phức tạp như cô nghĩ đâu.
- Tôi nghĩ thế nào thầy có thể biết sao?- cô Mặc lạnh lùng đáp.
- Cô nghĩ là tôi đúng không?
- Thầy nghĩ vậy, thì là vậy! Tôi muốn thầy thành thật với tôi, tại sao thầy làm vậy?
- Đến nước này, tôi cũng không muốn giấu em, tôi ghét con bé đó, con bé đó luôn xen vào giữa tôi và em, mà hình như nó có thứ tình cảm bệnh hoạn với em, thật không thể chấp nhận được. Tôi là đang giúp em giải thoát khỏi nó.- Thầy Nguyên dùng ánh mắt nham hiểm trả lời.
Chát! Cô Mặc đã không thể kìm nén cảm xúc khi những câu nói đó phát ra từ người thầy, người đồng nghiệp của mình.
- Thầy không được phép nói em ấy là bệnh hoạn, chỉ có thầy là đang cần giám định lại thần kinh đó ( nói hay lắm cô ơi),thầy có biết thầy đã làm ra chuyện gì không, là liên quan đến mạng người đó! Là một giáo viên hành động này có thể chấp nhận được sao.- Cô Mặc tuôn trào cảm xúc, chỉ muốn đánh đối phương thêm một cái nữa.
- Cô dám đánh tôi!- Thầy ta hung dữ trợn mắt nhìn cô.
Cô có chút hơi sợ trước con người đó nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp.
- Sao lại không thể?Anh không xứng đáng với tiếng gọi thầy từ ai nữa!- nói rồi cô xoay đi tiếp tục xuống núi, cô không thể ở lại đây nói lí với con người này thêm nữa, cô muốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-mot-lan/2582146/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.