Tấm chi phiếu rơi trên mặt của cô, sau đó bay xuống mặt đất, Âu Dương Điệp lẳng lặng nhìn tấm chi phiến đang nằm trên mặt đất, sự kiên cường mà cô cố gắng chịu đựng, trong nháy mắt đã suy sụp, nước mắt trong suốt tuôn rơi như người ta chặt đứt một chuỗi trân châu.Anh đang dùng tiền để sỉ nhục cô, giống như năm năm trước cô đã dùng tiền để sỉ nhục anh, cô đã biết một khi trở về là tự rước lấy nhục, nhưng như vậy cũng tốt, cô sẽ không còn ôm ảo tưởng gì nữa.“Âu Dương Điệp, cầm chi phiếu rồi rời khỏi nơi này, bao nhiêu đây tiền mua một đêm của cô là quá dư dả cho cô rồi, ngay cả minh tinh cũng không có giá này đâu.” Trong mắt Tư Đồ Thác đều là khinh thường, lại mệnh lệnh nói ra từng chữ: “Cô đã đạt được mục đích, cô có thể đi, nhớ kỹ, sau này tôi hi vọng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.”Mục đích của cô? Cô có mục đích gì? Coi trọng tiền của anh sao? Âu Dương Điệp nhìn người đàn ông trước mắt lãnh khốc gần như tuyệt tình, anh đang hiểu lầm, đang hoài nghi mình, nhưng cô không nên trách anh, cô đã sớm nghĩ đến kết quả này, ép buộc bản thân cố nở nụ cười: “Tư Đồ tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tối hôm qua chỉ là chuyện hiểu lầm, anh yên tâm, sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa” Lòng của cô đã muốn rơi vào hầm băng, không còn hy vọng xa vời.“Thật không? Vậy thì tốt, chỉ có điều tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua/139998/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.