Ảnh Quân và Trương Mỹ về đến nhà thì cũng khá trễ rồi, cỡ khoảng mười một giờ tối gì đấy. Cả hai người đi vào, lúc này thì cô đã thấm mệt và rất buồn ngủ. Vừa đi mà mắt cô cứ lim dim, chẳng chịu nhìn đường.
Đang đi thì chân này đạp chân kia, nếu Ảnh Quân không nhanh tay đỡ cô thì chỉ xém một chút nữa thôi là Trương Mỹ té úp cả mặt xuống đất.
“ Mắt em để trên trời à? Đi trên đất phẳng như thế này mà cũng muốn vấp té cho bằng được à? “
“ Không phải, tôi hơi buồn ngủ nên không chú ý. “
Trương Mỹ dụi dụi mắt nói.
“ Chậc, thiệt tình. “
Anh tặc lưỡi một cái, vẻ mặt tỏ vẻ khó chịu.
Đột nhiên Ảnh Quân bế Trương Mỹ lên như bế em bé. Cô thì giật mình tỉnh cả ngủ, nhìn anh nói:
“ Anh không thấy nặng à? Bế như vậy sẽ đau tay lắm đó, anh bế tôi có một tay thôi mà. “
“ Không sao. Ôm chặt vào, ngã thì ráng chịu. “
Trương Mỹ cũng sợ ngã nên hai tay cũng ôm lấy cổ Ảnh Quân. Vào đến phòng, anh đặt cô xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy cho Trương Mỹ bộ đồ ngủ mà Minh Triết đã đưa anh hồi chiều.
Ảnh Quân giơ lên xem thử. Ôi trời ơi! Mặc như không mặc ý, thế quái nào bộ đồ mà Minh Triết lựa lại có thể nhìn xuyên thấu chứ. Đây là có ý đồ gì đây.
Anh vội vứt bộ đồ đó vào lại tủ đồ, loay hoay kiếm thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-them-lan-nua-lam-linh/2512988/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.