Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126
Chương sau
“ Mình ra ngoài gọi Ảnh Quân vào nhé. “ Vũ Đình nhìn Trương Mỹ nói. “ Ừm. “ Cô gật gật đầu. “ Tôi xin lỗi. “ Ngay khi Vũ Đình vừa bước ra ngoài, Ảnh Quân đã đi vội vào trong và ôm chặt lấy Trương Mỹ. “ Em thấy sao rồi? Đã bình tĩnh lại chưa? “ Vẻ mặt anh trông rất lo lắng, tay anh áp vào hai má cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “ À...vâng, nhờ anh và Vũ Đình tới kịp thời nên tôi không sao hết. “ Khuôn mặt cô ửng đỏ lên vì hành động của Ảnh Quân. “ Xin lỗi em, nếu như tôi không đến kịp thì không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra với em nữa. “ Anh lại một lần nữa ôm cô, Trương Mỹ cảm nhận thấy người anh đang run lên từng hồi. Thấy vậy, cô cũng choàng tay qua người anh ôm nhẹ. “ Tôi thật sự không sao, tôi phải cảm ơn anh mới đúng. “ “ …Hôm nay em được nghỉ làm. “ Ảnh Quân im lặng một lúc rồi nói. “ Hả?! Không được. Chẳng phải tôi mới vừa đi du lịch về cách đây vài ngày hay sao. “ “ Nhưng em vừa trải qua cái chuyện này thì chắc hẳn là phải ảnh hưởng đến tâm lý, nếu như vậy thì làm sao tập trung làm việc được. “ “ Nhưng như vậy cũng không được, công việc sẽ dồn, khi làm việc sẽ mệt lắm. “ “ Tôi cho phép em nghỉ, cũng sẽ không có thêm việc cho em. “ “ Nhưng như vậy cũng không được, tôi vẫn muốn đi làm. “ “ ...Vậy thì em ngồi ở đây một lát đi. “ “ Vâng. “ “ ...Tạm thời bây giờ thì tôi sẽ không cử em đi bàn hợp đồng nữa, đến lúc thích hợp thì tôi cho em đi. “ “ Vâng. “ [. . .] Sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả, Trương Mỹ trở về nhà soạn đồ để đến nhà Vũ Đình ở khoảng ba ngày. Tắm rửa xong xui, cô gọi cho Vũ Đình đến đón mình. “ Hình như cậu có trang trí lại phòng à? “ Trương Mỹ vào phòng nhìn xung quanh. Cô nhớ lần trước cô ở đây thì nội thất và cả tông màu nó khác so với lần trước. “ Mình đã thay đổi theo sở thích của cậu đấy. “ “ Vậy à, nó đẹp lắm đấy. “ Sau khi Trương Mỹ và Vũ Đình dùng bữa tối, hai người họ bắt đầu tám chuyện với nhau. “ Này, mình thấy Ảnh Quân cũng có tình cảm với cậu đấy. Cái dáng vẻ vội vàng hấp tấp khi biết chuyện cậu gặp nguy hiểm đấy, mình thấy anh ấy loạn như thế làm mình cũng bị cuống theo. “ Vũ Đình nói. “ Cứ cho là có tình cảm đi, nhưng mình vẫn phải giữ giá chút chứ. Sau vụ của Cửu Mạnh thì mình không còn nhiều tự tin nữa đâu. “ " À đúng rồi, Minh Triết ấy. " Trương Mỹ nhìn cô nói. " Hửm? Làm sao? " Nhắc đến Minh Triết thì hai mắt Vũ Đình sáng rực lên. " Mình không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với anh ấy, cho dù là Ảnh Quân và mình có gặp mặt khá nhiều lần. “ “ Nếu mình có hỏi anh ấy về Minh Triết thì chắc Ảnh Quân sẽ không trả lời đâu. “ “ Ừm, cũng đúng. “ “ Có làm thì mới có ăn nhé. “ Trương Mỹ cười nói. “ Để mình suy nghĩ cách tiếp cận với anh ấy. “ “ À phải rồi, cái tên tổng giám đốc Kim ấy. “ Cô nhìn Trương Mỹ nói. “ Sao? “ “ Mình sa thải hắn rồi, hắn sẽ không có cơ hội xin làm việc ở những chỗ khác đâu. “ Vũ Đình cười nói. “ Mình cũng có điều tra rằng hắn được làm tổng giám đốc là nhờ có người nhà nâng đỡ, chứ hắn chả làm gì cả. Thật không ngờ là trong công ty mình lại có kẻ như thế. “ “ Cậu chỉ mới thay ba làm chức vụ này thôi mà, đúng không? Từ từ rồi quen thôi. “ “ Ừm. “ “ Vậy giờ chuyện của cậu như thế nào đây nhỉ? Hay là bản hợp đồng tiếp theo, mình sẽ bảo Ảnh Quân cử Minh Triết đi nhé? “ “ Cũng được, nhưng mà chưa chắc là anh ấy có đồng ý hay không mà. “ “ Mình nghĩ anh ấy sẽ cử Minh Triết đi, vì hồi trưa Ảnh Quân có nói rằng mình sẽ tạm thời không đi bàn hợp đồng nữa. “ “ Oh, nếu vậy thì khi nào anh ấy đến bàn hợp đồng thì mình sẽ ăn diện thật đẹp. “ “ Nhớ là đừng có ‘tấn công’ dồn dập quá đấy, mình thấy anh ấy khá hiền, tính cách một trời một vực với Ảnh Quân đấy. “ “ Rồi rồi, mình biết rồi. “ “ Ôi trời, đã đến giờ này rồi á? “ Trương Mỹ nhìn vào đồng hồ, bất ngờ vì hai người chỉ mới tám chuyện với nhau một chút thôi, mà đã hơn mười một giờ tối rồi. “ Thôi, mình về phòng mình đây. Cậu ngủ ngon nhé. “ Vũ Đình nói rồi đứng lên, trở về phòng mình. “ Cậu cũng vậy. “ [. . .] Sáng hôm sau, khi đang làm việc thì cô vô tình tìm thấy người mẫu độc quyền của công ty chụp hình quảng cáo của sản phẩm khác. Cô ta hiện đang là người mẫu thời trang của công ty. “ Ủa, mình nhớ hạn hợp đồng người mẫu độc quyền của cô ấy vẫn còn mà. “ Để chắc chắn hơn, Trương Mỹ quay sang hỏi Thanh Hoa. “ Chị Thanh Hoa. “ “ Sao em? “ “ Thời hạn hợp đồng người mẫu độc quyền của cô ấy với công ty còn không chị? “ Trương Mỹ chỉ vào màn hình có hình của cô người mẫu đó. “ Để chị xem. “ Thanh Hoa chồm người qua xem. " Nếu chị nhớ không lầm thì thời hạn vẫn còn một năm đấy. Cô ấy ký hợp đồng với công ty là ba năm, nhưng chỉ mới làm có hai năm thôi. " " Vậy là cô ấy vi phạm hợp đồng. Em sẽ điều tra thêm về vụ này rồi báo cáo lên trên. " " Oh, có cần chị giúp gì không? Nếu em cần gì thì cứ nói chị, chị sẽ giúp em. " Cảm thấy Trương Mỹ nhiệt tình như thế thì cô cũng muốn giúp Trương Mỹ một tay, cho dù đó là chuyện nhỏ nhất. " Cảm ơn chị, nhưng em sẽ cố gắng không làm phiền đến chị. " Cô nhìn sang Thanh Hoa, nở một nụ cười, nhẹ nói. Thanh Hoa nghe Trương Mỹ nói thế thì chỉ biết cười trừ. Tiếp xúc với cô cũng đã một thời gian dài rồi, Thanh Hoa cũng hiểu một phần nào đó tính cách của Trương Mỹ. Theo như cô thấy thì Trương Mỹ rất hiền, hầu như cô hiếm khi thấy Trương Mỹ tức giận với ai hoặc là một việc nào đó. Và cũng ít khi nhờ vả người khác vì sợ làm phiền người ta. Có thể thấy cô là một người rất hiểu chuyện, hiểu chuyện nhiều đến mức mà Thanh Hoa cảm thấy thương Trương Mỹ vì điều đó. Trương Mỹ phải vừa làm việc, vừa điều tra thêm về vụ của cô người mẫu. Vì thế mà cô phải mất ba ngày mới thu thập hết tất cả các thông tin cần thiết. Ngay sau khi điều tra xong thì Trương Mỹ liền báo cáo cho Ảnh Quân.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126
Chương sau