Trương Mỹ đã mơ thấy cô và Ảnh Quân kết hôn với nhau, khi hai người chuẩn bị môi chạm môi thì lại bị đánh thức. Uổng quá đi.
Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày vì Trương Mỹ sẽ tập thể dục. Cô vệ sinh cá nhân xong thì ăn sáng rồi mới tập thể dục.
Sau ba chục phút tập thì Trương Mỹ cũng xong, cô đi tắm rồi sửa soạn để đi làm.
[. . .]
Tối đó, sau khi tan làm, trong lúc cô đang chờ xe buýt thì Ảnh Quân từ đâu đi đến chỗ cô.
" Cái gì vậy? Giờ này thì anh phải ở trong công ty và làm việc đến tận tối khuya chứ. Sao bây giờ anh lại ở đây? "
Trương Mỹ bất ngờ hỏi.
Một người cuồng công việc như anh mà lại tan làm vào giờ này thì đúng là chuyện lạ.
" Tôi muốn mang về nhà làm tiếp nhưng vì một số vấn đề nên sáng nay tôi đi làm bằng taxi, ví tiền cũng đánh rơi ở trên xe, hồi chiều nay tôi mới biết. Điện thoại thì hết pin, cho nên… "
Trong lời nói của Ảnh Quân thì chỉ có một điều là thật thôi, còn lại là giả hết. Chuyện anh đi làm bằng taxi là thật, còn việc đánh rơi tiền và điện thoại hết pin là giả đấy. Anh đã nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này để có thể đến nhà cô một cách quan minh chính đại, mà không cần phải lén la lén lút như mọi lần.
Thật ra thì sau khi tan làm, Ảnh Quân đôi lúc cũng hay ghé sang nhà Trương Mỹ và nhìn xem phòng cô còn sáng đèn không.
" Cho nên làm sao? "
Nhanh nhanh nói ở nhờ nhà em đi chứ, cô nghĩ thầm.
" Cho nên em ở thể cho tôi ở nhờ đêm nay được không? "
Oh, yeah!
" Còn Minh Triết thì sao? Anh là bạn thân của anh ấy mà, sao không ở nhờ? "
Tuy là nói như thế nhưng trong lòng Trương Mỹ vui đến mức muốn nhảy cẫng lên. Được người mình thích muốn ở nhờ thì phải vui chứ, nhưng phải giả vờ như đang đắng đo suy nghĩ, chứ mà ngay lập tức đồng ý thì mất giá lắm.
“ Cậu ta về trước rồi. “
Thật ra vẫn còn làm sấp mặt trong công ty đấy.
Vừa dứt câu, anh lại kéo tay Trương Mỹ về đặt lên tay anh.
“ Tôi đang lạnh, em giữ ấm cho tôi đi. “
Chẳng biết là do trời lạnh hay do Ảnh Quân ngại nên cô thấy tai anh đỏ hết cả lên. Nhưng hôm nay trời cũng không lạnh lắm, chắc là do trường hợp thứ hai rồi.
Trương Mỹ thấy thế thì phì cười.
“ Em cười cái gì mà cười. “
“ Vậy thì tôi không cười nữa. “
Một lúc sau thì Ảnh Quân nắm lại tay cô. Hai người cứ giữ nguyên như thế cho đến lúc xe buýt đến.
Sau mười phút thì cũng đến nơi, cô cùng anh đi vào trong siêu thị. Ảnh Quân đẩy xe còn Trương Mỹ thì lựa đồ ăn. Ôi trời, hình ảnh một vị chủ tịch đi đẩy xe cho nhân viên của mình, từ khi nào mà vai vế của hai người bị đảo ngược lại thế nhỉ.
“ Em mua nhiều thế. “
“ Nhiều á? Mới có hai bó rau salad với thịt và nấm thôi mà. Tôi phải mua nhiều hơn bình thường một chút vì có anh nữa. “
“ Cháu ngại gì nữa chứ, có bạn trai đẹp như thế này bảo sao giấu kỹ thế. Bác còn định giới thiệu con trai bác cho cháu đấy. “
“ A...cảm ơn bác nhưng cháu không cần đâu ạ. “
“ Cháu trai, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì? Đã quen Trương Mỹ lâu chưa? Nhìn cháu ăn mặc lịch sự như thế này thì chắc cũng làm văn phòng giống Trương Mỹ nhỉ? “
Sao giống như đang ra mắt mẹ vợ vậy?
“ Cháu tên Maximilian Ảnh Quân, là con lai, năm nay hai mươi sáu tuổi. Cháu chỉ mới quen cô ấy được vài tháng thôi. Cháu làm cùng công ty với Trương Mỹ, công việc của cháu là- “
Ảnh Quân cũng thành thật trả lời.
" Anh không được nói! "
Cô vội nhón chân, lấy tay bịt miệng Ảnh Quân lại, không cho anh nói.
Vì cô sợ khi anh nói ra anh là chủ tịch thì người khác lại nghĩ Trương Mỹ dùng chiêu trò gì đó để quyến rũ khiến anh quen cô. Với cái nhan sắc này thì sẽ có nhiều người hiểu lầm Trương Mỹ lắm đấy.
“ Kìa bác. “
Trương Mỹ quay sang nhìn bà ấy, ngượng ngùng nói.
" Thôi, hai cháu cứ đi mua đồ tiếp đi nhé, bác không làm phiền nữa. Bác đi đây. "
" Chào bác. "
Cả cô và anh đồng thanh nói.
" Trông bọn nhỏ dễ thương quá! "
Bà ấy quay đi, thì thầm nói.
" Xin lỗi anh nhé, bác ấy khá thân thiện với mọi người nên đôi lúc sẽ như vậy đấy. "
" Không sao, tôi thấy như vậy cũng tốt đấy chứ. "
Việc nhận ra anh và Trương Mỹ trông giống một cặp là một điều tốt đấy. Sau này sẽ mời bà ấy đến dự tiệc cưới.
" Chúng ta cũng mua tiếp thôi. "
Sau một hồi đi lòng vòng hết cái siêu thị, cả hai cuối cùng cũng tính tiền. Khi cô vừa lấy ví tiền ra thì Ảnh Quân đã ngăn lại, định trả tiền thay Trương Mỹ.
" Để tôi trả giúp em, khi nãy em đã trả tiền xe buýt cho tôi rồi. "
" Anh quên mất việc anh bị mất ví tiền à? Không có tiền thì làm sao mà trả, chuyển khoản à? Nhưng chuyển khoản cũng không được nữa, vì điện thoại anh hết pin rồi còn gì. "
Đối với Trương Mỹ, ngoài cái thân xác và bộ đồ anh mặc trên người này thì anh chẳng có cái gì trong người hết.
Nghe cô nói xong, lúc này Ảnh Quân mới giật mình, sực nhớ ra là mình đang bị "mất" tiền, nên không thể lấy ví tiền ra được. Điện thoại cũng thế.
Hên thật, phải chú ý kỹ hơn mới được.
" À ừm. "
Sau khi tính tiền xong thì Ảnh Quân cùng Trương Mỹ bắt taxi về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]